Thứ Hai, 18 tháng 3, 2013

Thể Chế Độc Tài Ắt Tiêu Vong


              Rừng Đời!
Chiều nay tôi bổng lạc tới rừng,
Ngắm nhìn khung cảnh nhói lòng đau..
Cây cao cây thấp chen nhau sống.
Tôi nghĩ thương thay những cây lùn.
Trăng sao nhật nguyệt không được ngắm;
Chỉ  suốt cuộc đời hứng bóng dâm.
Thế mà trời mưa cây phải chịu,
 Nước ngập trên đầu biết than ai.
Bấy giờ cây lớn mừng vui lắm.                          
Nó ở trên cao mát cội cành,
Mặt mày ngạo nghễ chê cây nhỏ.
Nó đâu biết được đời phải vậy.
Dựa dẩm vào nhau mới thành rừng.
Thời xưa nó cũng từng bé nhỏ,
Nó đã chui luồn với những ai!
Thế mà bây giờ cao một chút,
Nó lại khinh khi những cây lùn.
Loài cây thì vậy người phải khác.
Bởi lẽ hơn cây có máu hồng.
Đừng nên độc ác và tàn nhẫn.
Cướp của giết người chẵng ghê tay.
Đảng ơi có nhớ ngày xưa ây!
Cướp được chính quyền, đảng hứa sao?
Bây giờ đảng dành phần lãnh đạo.
Ngự ở ngôi cao dối gạt dân.
Đảng ơi có biết giờ đã đến.
Thể chế độc tài phải tiêu vong.
    Thanh hóa 18-3-2013
   Nguyễn Trung Tôn

1 nhận xét:

  1. Ngồi ở trên cao bắt nạt dân.
    Câu này có chữ "nạt" vần không hợp cho lắm. Nó có thể sửa thành "Ngự giữa ngôi cao đẩy dân vào bước đường cùng". Bài thơ rất hay, rất ý nghĩa, nhưng vẫn có một số lỗi vê vần. Hai chữ "rừng" ở 2 câu đầu lặp nhau.

    Trả lờiXóa