Thứ Hai, 11 tháng 3, 2013

Ngôi Thánh Đường Bất Đắc Dĩ




Nhân chuyến đi Sai G̣n, tôi và chị Hồ Thị Bích Khương ghé thăm gia đình muc sư Dương Kim Khải, cũng là nơi hội thánh Chúa đang sinh hoạt hàng tuần trong một chuồng bò bên cạnh bờ sông Sài Gòn,  giữa thành phố mang tên “bác”. Cùng đi với chúng tôi có cô Nguyễn Thu Trâm và sinh viên Lê Viết Thắng.
Khoăng 5h chiều ngày 14/6/2010 chiếc taxi chở chúng tôi đă dừng lại cạnh bờ sông Sài Gòn ở quận B́nh Thạnh thành phố Sài G̣n. Gió thội nhẹ mang hơi nước từ dòng sông đầy rác thải và mùi hôi hám của xác súc vật chết làm chúng tôi phải dùng ḿnh. ( Mùi của kinh tế thị trường đinh hướng xã hội chủ nghĩa) Chúng tôi sắn quần lội qua dòng nước đang tràn vào “ngôi thánh đường” của hội thánh Mennonite do ms Dương Kim Khải quản nhiệm.
Bước vào ngôi “ thánh Đường” chuồng bò củ này, đập vào mắt chúng tôi là một “ bà cụ” 52 tuổi đang nằm bất động trên một “chiếc giường” được ghép những tấm bằng gổ tạp, chính là vợ của mục sư Khải. Thấy chúng tôi vào thăm hội thánh, muc sư  Khải rất đổi vui mừng, lội qua dòng nước ra tân ngõ đón tiếp và xiết chặt tay chúng tôi mời vào nhà, ông phấn khởi pha trà mời chúng tôi. Chị Hồ Thị Bích Khương trèo lên chiếc “giường” để nắn bóp cho vợ ms Khải, nhưng ngay lập tức chị nhận được một sự phản ứng từ phia người đàn bà câm bại liệt  này.  Mai Thị Dung là tên của vợ ms Khải.  MS Khải cho biết khi thấy chúng tôi vào bất ngờ chị Dung lầm tưởng chúng tôi là công an nên chị rú lên phản đối.
Chị Dung rú rât lớn và quơ tay xua đuổi chúng tôi. Khi nghe mục sư Khải giải thích, chúng tôi hiểu được lý do bị chị Dung phản đối. Chị Bích Khương giải thích “ Chúng tôi là con cái Chúa tới thăm chị, không phải công an đâu chị.” Chi Bích Khương dùng hai ngón tay ký hiệu hình thập tự giá để chị Dung hiểu. Chị Dung bỗng nhiên mĩm cười trên  miêng và hai dòng nước mắt bắt đầu lăn trên má chị.
Và rồi, chính những giọt nước mắt nhạt nhòa trên mặt chị Dung đã cắt nghĩa cho chúng tôi hiểu, vì sao khi Ms. Khải vào tù thì chị bị bệnh liệt giường cho tới nay. Hơn 5 năm đă qua, gia đình chị “được” công an giải phóng ra khỏi nhà, chồng vào tù, hội thánh tưởng tan đàn, sẻ nghé…gánh nặng quá sức trên đôi vai gầy đã làm chị Dung suy sụp như ngày nay…
MS Dương Kim Khải kể “ Tôi là người ngoài Bắc vào đây, ngày trước hội thánh chúng tôi sinh hoạt tại một căn nhà khác khang trang, nhưng ngày 19/8/2004 tôi bị công an bắt và kết án 2 năm tù, chỉ vì tôi đứng ra bệnh vực những người dân mất đất và CA vu cho tội vu khống. Sau 6 ngày tôi bị bắt thi vào ngày 25/9/2004, nhà chúng tôi cũng là nơi cầu nguyện của hội thánh chính thức bị cướp trắng . Do bị áp lực chồng bị bắt tù oan, nhà bị cướp trắng không nơi thờ phượng Chúa và ở, nên vợ tôi đổ bệnh từ đó. Chuồng bò này là do một người tôt bụng cho gia đ́nh tôi mượn để ở tạm, thế mà cũng đă 3 năm nay chuồng bò này đă trở thành
ngôi thánh đường bất đắc dĩ. Kể từ ngày 19/8/2006, sau khi tôi mãn hạn tù, thì tôi có ở nhờ vài chỗ nữa, trước khi vào ở trong chuồng bò này...
Khi chúng tôi ngồi nói chuyện thì nước sông Sài Gòn đã tràn qua bức tường cao chừng 1m do ms Khải xây để ngăn nước chảy lênh láng trên nền “thánh đương” bất dắc dĩ này.
Hình ảnh chuồng chiên năm xưa, nơi Thiên Chúa giáng sinh bỗng trở về trong suy nghỉ tôi. Năm xưa do quán trọ hết chổ nên Thiên Chúa phải chào đời nơi nghèo hèn tạm bợ. Nay nhờ đất nước “phát triển theo kinh tế thị trường, định hướng xã hội chủ nghĩa” nên ms Khải mất nhà, phải tạm dùng chuồng bò làm nơi sinh hoạt hội thánh. Một lát sau cháu Dương Mạnh Hùng, con trai ms Khải đi học về, nhìn cháu già hơn tuổi, chúng tôi biết ngay cháu đã trãi qua nhiều bất hạnh trong cuộc đời nhưng mặt cháu rất vui vẻ khi chào hỏi chúng tôi. Chị Bích Khương lấy máy anh chụp vài kiểu ảnh “ thánh đường” chuồng bò trên nước làm kỷ niệm, chị bật chức năng quay phim để quay lại cảnh nước tràn vào nền “nhà”. Cảm động trước cảnh ngộ của gia đ́nh, chị Bích Khương đã  chia sẽ khoãn tiền it ỏi của chúng tôi để MS Khải có thể mua cho gia đinh một bữa ăn.
Sau 35 năm đất nước thống nhất và 75 năm xây dưng thiên đàng trên đất của đảng cộng sản Việt Nam, đã làm cho những ai chứng kiên cảnh ngộ của gia đ́nh ms Dương Kim Khải và hội thánh tại đây không thể không động lòng thương xót. Ấy thế mà những lănh đạo cộng sản vẫn dững dưng như không, ngược lại còn gây khó khăn thêm cho những con người bất hạnh, nhưng tràn đầy hy vọng nơi Thiên Chúa.
Chia tay gia đ́nh ms Khải, lòng tôi đau nhói bởi máu xương cha anh xưa đă đổ xuông cho chế độ này chỉ với một mong mỏi nhỏ nhoi, ấy là đất nước được độc lập, dân tộc được tự do, người cày có ruộng, bỗng nước măt tôi trào ra trong sự nghẹn ngào. ..
Và rồi, tôi cảm ơn Chúa Thánh Thần, Đấng đã nhắc nhở tôi, với Thi Thiên 68: 6 làm nguồn an ủi, trước khi rời khỏi Thánh đường ở Thành phố Sài Gòn- Hòn Ngọc Viễn Đông, khi thủy triều đang dâng như đe dọa nhận chìm nhà mục sư Dương Kim Khải. Lời Chúa làm cho chúng tôi sống lại và hy vọng, rằng:

“Đức Chúa trời ở trong nơi Thánh Ngài,
Là cha kẻ mồ côi, và quan xét của người góa bụa”

Đáng ngợi khen Đức Chúa Trời,

Thanh Hóa 25 tháng 6/ 2010
Mục sư Nguyễn Trung Tôn
Thôn Yên cổ, xă Quảng yên, Quảng Xương, Thanh Hóa
Điện thoại: 01628387716

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét