Thứ Năm, 31 tháng 10, 2013

Cái chết của sản phụ Nguyễn Thị Xuân để lại gì?


Là một công dân Việt nam đang sống trong chế độ xã hội chủ nghĩa, được hưởng nền dân chủ hơn vạn lần tư bản (theo lời bà Phó chủ tịch nước Nguyễn Thị Doan), tôi thật đau lòng vì chỉ trong 2 ngày 18 và 19 tháng 10 vừa qua đã có liên tiếp 3 tính mạng trong 2 vụ việc xảy ra liên quan tới y đức và đạo đức xã hội. Là người đang bị quản chế bởi bản án phi lý với tội danh “Tuyên truyền chống nhà nước CHXHCNVN”, tôi không thể rời khỏi địa phương cũng như không có khả năng tài chính để đánh đường ra Hà Nội tìm hiểu sự việc đã xảy ra tại cơ sở thẩm mỹ Cát Tường. Nhưng là người Thanh hóa tôi cố gắng tìm hiểu để biết thêm những chi tiết liên quan tới việc 2 mẹ con sản phụ Nguyễn Thị Xuân vừa mới lìa đời tại bệnh viện Thiệu hóa hôm 18 tháng 10 để chia sẻ nỗi đau của anh Đông và 2 con gái của chị Xuân và gia đình nội ngoại cũng là nỗi đau của toàn dân tộc Việt Nam. Tôi có người quen ở Thiệu hóa nên thông qua người quen tôi đã tìm hiểu được một số thông tin sau:

Sinh năm 1973, chị Nguyễn Thị Xuân đã có một đời chồng và hai con gái, cháu lớn sinh năm 1997, cháu nhỏ sinh năm 2001. Năm 2002 chồng chị là anh Nguyễn Thanh Bình đã phải lìa bỏ cuộc đời vì căn bệnh hiểm nghèo ung thư máu. Cảnh mẹ góa con côi lại nghèo đói bần cùng vì tiền nong đã đổ hết vào chữa trị bệnh tật của chồng. Chị Xuân đã phải gồng mình nuôi nấng các con ăn học. Năm 2010, chị gặp anh Nguyễn Văn Đông là người cũng gặp bất trắc trong cuộc sống hôn nhân nên hai người đã về sống chung với nhau. Những tưởng họ sẽ cùng nhau làm lại cuộc đời góp phần chung tay xây dựng cái tổ ấm, mà về mặt vật chất chẳng ấm chút nào.

Đó là căn nhà cấp 4, gồm 2 gian lụp xụp không đầy 20 mét vuông. Một chiếc giường và bàn thờ sản phụ đã chiếm gần hết diện tích. Anh Nguyễn Văn Đông chồng sản phụ xấu số vô cùng đau đớn khi “tổ ấm” của anh bây giờ trở nên càng lạnh lẽo. Trước đây, khi anh rời quê ở Ngọc Lạc Thanh Hóa về chung sống với chị Xuân thì cuộc sống của anh chị chỉ trông vào nghề thợ mộc của anh và làm ruộng của chị. Chị cũng cố gắng nhận làm kế toán cho thôn để có thêm thu nhập để nuôi 2 con gái ăn học nhưng cũng chẳng đủ. Con gái lớn của chị đã phải bỏ học giữa chừng để đi làm ngoài Hà nội kiếm thêm tiền phụ giúp gia đình. Đầu năm 2013 chị Xuân có mang thai với anh Đông mà qua kết quả kiểm tra được biết là bé trai nên mọi người đều rất vui. Những tưởng hạnh phúc gia đình sẽ được nhân lên khi cháu bé chào đời, nào ngờ…

Từ khi vợ mất, anh Đông chẳng thiết làm ăn gì cả. Thực ra gia đình sản phụ đã ý thức được sự nguy hiểm của việc lớn tuổi mà vẫn sinh con nên người nhà sản phụ hết sức cẩn trọng và chủ động theo dõi rất sát tình hình của sản phụ. Khi sản phụ đang hết sức nguy kịch, người nhà sản phụ đã năm lần bảy lượt kêu bác sĩ mổ, thậm chí quỳ xuống cầu xin, van nài. Nhưng bác sĩ vẫn đáp lại với thái độ thờ ơ, không còn tính người. Một bệnh viện cấp huyện mà khoa sản chỉ có một bác sĩ trực còn lại. Kíp mổ gần sáng mới mặc áo mưa đi xe máy tới. Nếu còn nhiều trường hợp nguy hiểm tương tự chắc chắn đội ngũ y bác sĩ bệnh viện Thiệu Hóa sẽ không thể nào cứu ai được!

Anh Nguyễn Văn Đông,
chồng chị Nguyễn Thị Xuân
Chính thái độ thờ ơ của đội ngũ y bác sỹ, những người có trách nhiệm cứu người lại là nguyên nhân khiến sản phụ chết tức tưởi. Có phải chăng đấy chính là đạo đức của những con người xã hội chủ nghĩa? Khi người nông dân, công nhân chúng tôi trên danh nghĩa mới chính là hai giai cấp nền tảng của xã hội Việt nam thì chúng tôi lại bị những tên "đầy tớ" đối xử như vậy sao? Khi biết sản phụ đã tử vong, toàn bộ kíp mổ bèn âm thầm bỏ xác sản phụ lên bàn mổ và rút ra ngoài, sau đó gọi công an đến.

Sản phụ Xuân mất ngày 18/10 và sau khi xe chở xác của chị Xuân “được” những người dân bức xúc đưa đi “dạo phố” thì tối ngày 19/10, bệnh viện đã chi ra 150 triệu đồng gọi là hỗ trợ gia đình mai táng phí cũng như giúp 2 cháu con gái chị Xuân tiền ăn học. Mãi tới ngày 25/10 mới có người của bệnh viện đến thăm hỏi gia đinh. Gia đình sản phụ cũng hết sức bức xúc trước việc một số báo chính thống nhà nước cố tình bớt xén lời nói của thân nhân và bẻ cong ngòi bút khi đăng tin gia đình huy động mấy trăm người thân đến nhà phó giám đốc bệnh viện đập phá và đánh người nhà phó giám đốc. Gia đình khẳng định hoàn toàn không có chuyện người nhà sản phụ tham gia đập phá đồ đạc. Tất cả là do người dân địa phương quá bức xúc trước hành động coi thường mạng sống của bệnh viện trong nhiều vụ việc đã xảy ra gần đây mà thôi.

Được biết đây không phải là lần đầu tiên bệnh viện đa khoa Thiệu Hóa làm ẩu, vô trách nhiệm. Chẳng hạn như cách đây chỉ 5 tháng, cũng tại Mật Thôn, xã Thiệu Phúc, gia đình chị Thân Thị Hiệp cũng bị bác sỹ đỡ đẻ làm gãy 2 chân và tay của cháu bé con chị, nhưng bệnh viện chỉ hỗ trợ 5 triệu và phủi tay. Thiết nghĩ hành động vô trách nhiệm xem thường mạng sống con người của đội ngũ y bác sĩ bệnh viện Thiệu Hóa có đáng bị lên án hay không?

Theo tôi đây không phải là lỗi riêng gì của ngành y hay bà bộ trưởng Nguyễn Thị Kim Tiến mà là lỗi của cả một hệ thống tư tưởng chính trị. Và bởi ảnh hưởng của nền kinh tế thị trường theo định hướng xã hội chủ nghĩa. Bởi lẽ một nền kinh tế thị trường nửa vời như Việt Nam hiện đã khiến cho các công chức nhà nước không chuyên tâm vào công việc được giao vì thu nhập từ tiền lương chính thức của họ không đủ đảm bảo cho cuộc sống của họ, vì vậy mỗi cá nhân công chức thường phải có một nghề “tay trái”. Nhưng những nghề "tay trái" đó lại giúp họ có những khoản thu nhập gấp nhiều lần nghề “tay phải”. Vì vậy khi tới cơ quan họ chỉ làm cầm chừng chiếu lệ để giữ sức hết giờ về tranh thủ hành nghề “tay trái” kiếm tiền. Đây cũng là lý do các bác sỹ thường làm việc tại bệnh viện chỉ cho hết giờ chứ không vì lương tâm trách nhiệm.

Không biết những ngày tiếp theo, cuộc sống của bố dượng và các cô con gái mồ côi của chị Xuân sẽ ra sao, với nỗi đau mất một lúc hai người thân chỉ vì sự vô trách nhiệm của các bác sỹ? Không biết người dân Việt nam còn phải chịu cảnh phong bì bôi trơn dao mổ cho tới bao giờ? Tôi nghĩ nếu gia đình chị Xuân mà khá giả hơn một chút, hoặc chị Xuân, anh Đông là con của một ông trùm nào đó có tiền bôi trơn dao mổ, hoặc có quyền hành để ra lệnh, thì chắc mẹ con chị sẽ không phải ra đi tức tưởi như vậy!

Cầu mong anh Đông, các cháu và người thân của chị Xuân sớm hồi phục lại tinh thần, để tỉnh táo bước những bước đi khôn ngoan trong cuộc sống đầy nhiễu nhương này. Cầu mong sao người dân Việt Nam, kể cả tập thể đảng viên, cán bộ, sớm nhận ra khả năng hủy hoại con người ghê gớm của cái gọi là hệ thống tư tưởng, đạo đức Xã Hội Chủ Nghĩa này và mạnh dạn lìa bỏ nó ngay.

Thanh hóa ngày 27/10/2013
Nguyễn Trung Tôn
ĐT 01628387716

Thứ Ba, 29 tháng 10, 2013

Táng tận lương tâm: liệt sỹ và cầm thú cũng như nhau

Kính thưa quý vị độc giả. Hôm nay tình cờ tôi xem đoạn video này và thấy vô cùng bức xúc, không thể cầm lòng được, nên phải viết những dòng sau đây.

Gia đình tôi đã có tới 3 người phải bỏ mạng vì đã tin và đi theo chủ nghĩa Cộng sản. Tôi không lấy đó làm tự hào vì biết rằng người thân của tôi đã hy sinh một cách uổng phí cho một chủ nghĩa táng tận lương tâm, vừa hèn vừa đầy độc ác. Chúng ta không phải ai cũng có thể hiểu được cuộc chiến tranh từ năm 1954-1975 chỉ là một cuộc chiến phi nghĩa của những người Cộng sản với mộng bá quyền của Cộng sản Quốc tế đã đẩy dân tộc ta vào cảnh “nồi da xáo thịt”. Đây là một cuộc chiến tranh của hai hệ thống tư tưởng chính trị. Một là “Tư Bản Chủ Nghĩa đang giãy chết”; hai là “Chủ Nghĩa Cộng Sản với đích 'Làm theo năng lực hưởng theo nhu cầu'”. Vậy là Hồ Chí Minh và đảng cộng sản đã núp dưới danh nghĩa “giải phóng dân tộc, hay Chống Đế Quốc xâm lược” để đánh lừa người dân miền Bắc tiến vào Miền Nam gây cảnh máu chảy đầu rơi, xương tan thịt nát. Sinh mạng chiến sỹ đồng bào cả hai miền đã phải ngã xuống vì chủ nghĩa Cộng sản.

Hôm nay đảng cộng sản đã nắm được quyền hành trên cả hai miền Nam, Bắc (trừ hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa) thì dưới lá bài đền ơn đáp nghĩa lại có cả một tập đoàn những kẻ táng tận lương tâm lừa dối đồng bào cả nước, xúc phạm vong linh của những người đã khuất để làm giầu cho chính bản thân. Chúng ta biết sự hy sinh của chiến sỹ cả hai miền đều là đáng trân trọng. Bởi những chiến sỹ Việt Nam Cộng Hòa họ cũng là những người yêu nước, là công dân của một quốc gia họ phải có bổn phận bảo vệ bờ cõi (Việt Nam Cộng Hòa là một quốc gia được Quốc Tế thừa nhận). Vậy những người vì chính nghĩa quốc gia đã ngã xuống bảo vệ bờ cõi trước sự xâm lấn của chủ nghĩa Cộng sản ngoại lai họ đáng được tôn trọng. Mặc dù trong cuộc chiến này họ là người bại trận thì mộ phần của họ cũng cần phải được chăm sóc, quy tập để vong linh của họ và người thân được an ủi. Nhưng người cộng sản đã không làm như vậy mà còn hủy phá nghĩa trang, nơi mà các chiến sỹ VNCH đang yên nghĩ để mở dự án này dự án khác.

Nỗi đau của những gia đình có người thân là chiến sỹ VNCH bị tử trận còn đó, thì hôm nay nỗi đau của những thân nhân và gia đình của những người chiến sỹ Việt nam Cộng sản cũng chẳng kém gì. Khi bản thân họ bị những người núp dưới danh nghĩa “đền ơn đáp nghĩa” đánh lừa để biến những khúc xương trâu, xương lợn thành xương của các liệt sỹ để ăn tiền dưới sự bảo kê dung túng của các chính quyền cấp tỉnh, để rồi có hàng chục nghĩa trang liệt sỹ bị ô tạp vì bị chôn xương lợn xương bò trong phần mộ. Bởi sự tác động của các ủy ban nhân dân cấp tỉnh nên những bộ xương heo xương bò kia đã ngang nhiên chiếm một mộ phần khang trang, với những khoản chi phí khổng lồ. Những ai là người được hưởng lợi trong chiêu bài “đền ơn đáp nghĩa này”? Cả các “nhà ngoại cảm, tập thể cán bộ ngân hàng CSXH, hay ủy ban nhân dân các tỉnh cũng có tên trong video này”?

Đúng là giữa nói và làm của người Cộng sản luôn trái ngược nhau. 38 năm rồi người thân của chúng tôi ngã xuống sao chẳng thấy “Tự do, ấm no, hạnh phúc” đâu cả, mà chỉ thấy bạo lực bất công và đau khổ. Ngay cả những nắm xương tàn của thân nhân chúng tôi cũng bị đánh tráo bằng xương động vật vậy thì cái giá trị đích thực của chủ nghĩa Cộng sản là gì? Kết quả của việc học tập và làm theo tấm gương đạo đức Hồ Chí Minh là đây sao? Tôi lại nghĩ nếu xương của các liệt sỹ cũng bị đánh tráo vậy thì cái xác của ông Hồ Chí Minh trong lăng Ba Đình liệu có là thật hay không?

Cám ơn các cán bộ của Bộ chỉ huy quân sự tỉnh Quảng Trị và nhóm phóng viên VTV đã lột trần bộ mặt xảo trá của những kẻ nhân danh lòng nhân đạo để làm những việc vô đạo đức, táng tận lương tâm. Không biết đảng, Nhà nước và Quốc hội cộng sản sẽ trả lời sao đây với vong linh những người đã khuất khi mà ngay cả nắm xương tàn của họ cũng bị người của đảng tráo trở để ăn?

Than ơi! Thật buồn đau cho một dân tộc đã có quá nhiều đau thương mất mát và giờ đây khi kẻ thù phương bắc đang lộng hành trên biển đảo của tổ quốc thân yêu thì ở đây ngay trên chiến trường, nơi mà vết thương của người dân vẫn chưa lành thì người ta lại núp bóng đảng để đào bới, khoét sâu nỗi đau của dân tộc để kiếm tiền.

Mời quý độc giả vào xem:

   Nguồn: http://www.youtube.com/watch?v=2QxJiMu1wpc

Thanh Hóa, ngày 26/10/2013

Nguyễn Trung Tôn

Thứ Hai, 21 tháng 10, 2013


Cụm từ «các thế lực thù địch» không biết từ bao giờ đã trở thành phổ biến trong các trang báo lề đảng tại Việt Nam hay trong vô số bài phát biểu của các lãnh đạo đảng Cộng sản Việt Nam. Tôi nghe nhiều xem nhiều rồi mà mãi vẫn không sao hiểu nổi. Các thế lực thù địch mà đảng cộng sản thường hay nhắc tới đó thực ra là những ai? Họ ở đâu? Tại sao họ lại là thù địch của Việt nam?

Tôi bắt đầu nghĩ ngay tới kẻ thù truyền kiếp của dân tộc Việt nam từ ngàn xưa đó là Trung Quốc bởi vì Trung Quốc đã từng đô hộ Việt Nam nhiều lần mà tổng cộng lên tới cả 1000 năm. Trung Quốc đã hung hản tấn công xâm lược Việt Nam vào năm 1979 và dai dẳng 10 năm sau đó gây cảnh máu chảy đầu rơi. Trung Quốc lấn chiếm đường biên bẻ cong lịch sử lấn lướt chủ quyền. Với chiếc lưỡi bò Trung quốc hòng liếm trọn Biển Đông. Trung Quốc bắn chết ngư dân Việt Nam trên biển; đập phá tàu của ngư dân Việt Nam; cắt cáp tàu thăm dò dầu khí. Những hàng hóa độc hại của Trung Quốc vẫn bầy bán tràn lan trên thị trường Việt nam, ngấm ngầm gây nguy hiểm cho người dân Việt nam … Như vậy chắc chắn Trung Quốc là «Thế lực thù địch» thật rồi!

Nhưng suy nghĩ lại thì có lẽ tôi đã không đúng.
Mặc dù Trung Quốc xâm lấn Việt Nam hay bắn giết ngư dân Việt như vậy, nhưng đối với đảng Cộng sản Việt nam thì vẫn là đồng chí tốt theo phương châm 16 chữ vàng và 4 tốt. Thì không đời nào những lãnh đạo của đảng Cộng sản Việt nam lại gọi Trung Quốc là thế lực thù đich được. 

Có phải chăng thế lực thù địch đó là Hoa Kỳ bởi vì trước đây Hoa kỳ đã tham chiến tại Việt nam trong cuộc nội chiến hai miền Nam, Bắc? Tôi lại tự trả lời rằng chắc không phải vì giờ đây mối quan hệ Việt Mỹ đã nâng lên tầng cao mới. Các lãnh đạo Việt Nam thay nhau công du Hoa kỳ để thắt chặt bang giao hai nước. Mỹ cũng giúp đỡ Việt nam trong vấn đề khắc phục hậu quả chiến tranh và nhiều lĩnh vực khác nữa. Hai nước đã tiến dần tới hợp tác quốc phòng Việt – Mỹ. Như vậy chắc rằng Hoa Kỳ không phải là thù địch.

Tôi lại nghĩ hay thế lực thù địch đó là kiều bào Việt Nam, là những công dân Việt Nam Cộng Hòa đã phải bỏ nước ra đi sau sự kiện năm 1975 mà người Cộng sản vẫn gọi họ là «Ngụy», nay lại nâng họ lên một tầm cao mới gọi họ là «Thế lực thù địch»?  Chắc không phải vậy, vì chính sách mà Cộng sản vẫn tuyên truyền là «Hòa hợp dân tộc» và xem bà con hải ngoại là «khúc ruột ngàn dặm». Hàng năm khúc ruột này vẫn gửi về Việt nam một lượng kiều hối rất lớn và đặc biệt quan trọng trong tình hình kinh tế hiện nay.

Vậy các thế lực thù địch mà đảng Cộng sản nói tới thật ra là ai? 

Câu trả lời chỉ còn có thể là Hòa thượng Thích Quảng Độ, Linh mục Nguyễn Văn Lý,  Mục sư Nguyễn Công Chính,  Nhà văn Nguyễn Xuân Nghĩa, Tiến sỹ luật Cù Huy Hà Vũ, Luật sư Lê Quốc Quân, Nguyễn Văn Hải, Tạ Phong Tần, Hồ Bích Khương, Đỗ Minh Hạnh, Mai Thị Dung…?

Hay họ là Nguyễn Phương Uyên, Lê Quốc Quyết, Bùi Minh Hằng, Nguyễn Hoàng Vy, Huỳnh Thục Vy…?

Hay họ là những cựu đảng viên Giáo sư Hoàng Minh Chính, Trung Tướng Trần Độ, Trần Anh Kim, Vi Đức Hồi …?

Hay họ là những Đoàn Văn Vươn, Đặng Ngọc Viết và hàng ngàn những gia đình dân oan mất đất mất nhà trên khắp mọi miền đất nước, ...?

Nay lại có thêm những bà con người H’Mông lăn lội về thủ đô khiếu nại và bị đánh đập ở vườn hoa Mai Xuân Thưởng. Tối qua trời mưa gió họ vào nhà thờ Thái Hà tá túc qua đêm nhưng đã bị công an tới gâp áp lực ép nhà thờ không cho họ ở lại nên họ đã phải đội mưa để trở lại vườn hoa Mai Xuân Thưởng hưởng thú «Thiên đàng xã hội chủ nghĩa», nếm trải không khí « tự do - Hạnh Phúc» dưới trời mưa rét!

Có lẽ nào như vậy ! Những con người này là những nhà tu hành trong các tôn giáo, hoặc là những người đã từng hy sinh cống hiến cho đảng Cộng sản, hoặc đã từng là Đảng viên đảng Cộng sản, hoặc là những người dân không tấc sắt trong tay? Ấy vậy mà hiện nay họ người thì đã qua đời trong buồn tủi, người đang bị tù đầy, người bị quản chế, người lại bị trù dập đánh đập ngay trên đường phố… Họ là những người đã một thời vì nghe theo đảng Cộng sản mà vào sinh ra tử. Họ là những người yêu nước xuống đường chống Trung Quốc xâm lược thể hiện tinh thần dân tộc. Họ là những người dân hiền lành chất phát nghe theo đảng đi chống tham nhũng hay chỉ muốn bảo vệ quyền lợi chính đáng của mình trước các quan chức bạo quyền lộng hành cướp bóc  nhân dân.

Lãnh đạo đảng Cộng sản đã thật sự hoảng loạn nên không chỉ thiếu tỉnh táo để nhận ra kẻ thù địch thật sự của dân tộc, nhưng lại nhìn bất cứ người dân nào cũng thấy đó là kẻ thù và sẵn sàng ra tay tàn độc để trấn áp.

Xem ra cho tới giờ lãnh đạo Cộng sản Việt nam vẫn chưa nhận ra rằng kẻ thù đích thực của dân tộc Việt Nam chính là những kẻ đã cắt đất nhượng biển cho Trung Quốc; đã làm suy sụp nền kinh tế vốn đã lạc hậu của Việt Nam; đã đục khoét tài sản quốc gia để biến thành của riêng mình; đã ăn cả máu xương của những người đã chết; ăn cả rác thải bệnh viện, ... (như chính bà Phó chủ tịch nước Nguyễn Thị Doan đã nói: chẳng có gì mà họ không ăn của dân). Và sâu xa hơn nữa, kẻ thù đích thực của dân tộc là những kẻ đã rước Các Mác, Ăngen và Lê Nin về để đồng bào ruột thịt bắn giết lẫn nhau, con đấu cha - vợ tố chồng, đồng chí sát hại lẫn nhau, và đất nước đến nay vẫn ngụp lặn trong lạc hậu.

Đừng tốn thêm công an, an ninh tìm kiếm làm gì cho phí công. Nếu thực lòng muốn tìm cho ra "Thế lực thù địch" của đất nước này, các vị lãnh đạo đảng chỉ cần nhìn vào gương  sẽ thấy..

Thanh hóa ngày 19/10/2013
Nguyễn Trung Tôn


ĐT 01628387716

Thứ Ba, 15 tháng 10, 2013

Con tắc kè hoa cộng sản

Trong chín tháng của năm 2013 chúng ta thấy dường như việc bắt bớ bỏ tù các nhà đấu tranh dân chủ trong nước theo các điều luật phi lý như : 79, 84, 88, chưa xảy ra nhưng đã có 3 trường hợp blogger bị bắt truy tố theo điều 258 và rất nhiều dân oan lại bị bắt bỏ tù với tội danh “Gây rối trật tự công cộng” điều 245 BLHS Việt Nam, hay việc gia tăng xách nhiễu các blogger trong nhóm “Tuyên bố 258” và những ai mà lãnh đạo cho là “nguy hiểm” cho cái ghế độc tài của họ. Những người này thường thì bị theo dõi, chặn đường bắt bớ đánh đập. Nặng hơn thì tạm giữ tài sản hay xử phạt hành chính…

Nhà cầm quyền cũng không hề nương tay đàn áp đối với những công dân tham gia các phiên tòa "công khai theo kiểu cộng sản" như phiên tòa xử gia đình anh Đoàn Văn Vươn, hay 14 thanh niên công giáo, hay Đinh Nguyên Kha và Nguyễn Phương Uyên, và mới đây nhất là phiên tòa xử luật sư Lê Quốc Quân.

Mặc dù cả chủ tịch nước Trương Tấn Sang lẫn Thủ Tướng Nguyễn Tấn Dũng khi công du các nước Châu Âu và Hoa Kỳ đều được nhắc nhở phải “cải thiện nhân quyền”, và các ông cũng luôn hùng hổ hứa hão sẽ nỗ lực thực hiện các quy định trong các công ước quốc tế về nhân quyền. Trên thức tế thì chúng ta thấy chẳng có sự cải thiện nào tại Việt Nam về tình trạng nhân quyền cả mà chỉ là những hình thức đổi màu của loài tắc kè hoa mang tên Cộng sản.

Khả năng đổi màu kỳ diệu của loài tắc kè hoa đã giúp chúng sinh tồn theo quy luật của Tạo hóa. Còn thủ đoạn đổi trắng thay đen của Cộng sản là bản chất đặc trưng của chủ nghĩa vô thần vì vốn dĩ họ cho rằng con người cũng chỉ là một động vật như mọi loài thú, không sợ thần thánh hay quả báo gì cả. Họ chỉ cần đạt được mục đích tạm bợ của phần đời này của những "con khỉ không còn đuôi" là đủ. Họ dễ dàng đổi màu đối với cả người trên lẫn kẻ dưới, và với mọi người khác chung quanh, kể cả người trong gia đình hay cùng phe nhóm, cốt yếu chỉ để bảo toàn và gia tăng quyền lực lẫn quyền lợi riêng cho họ, bất chấp các giá trị con người và các khổ đau lên người khác.

Chỉ trong mấy tháng gần đây nhà cầm quyền Cộng sản Việt Nam lại có những chủ trương hết sức tàn nhẫn đối với những tù nhân lương tâm trong các trại tù. Từ những hình thức kỷ luật, biệt giam, cắt thăm nuôi tới việc “bật đèn xanh” cho các phạm nhân cùng buồng đánh đập, uy hiếp các tù nhân lương tâm như trường hợp của chị Hồ Thị Bích Khương hay nhà văn Nguyễn Xuân Nghĩa. Họ cũng cho cán bộ trại giam trực tiếp đánh đập tù nhân như trường hợp của các anh Lê Văn Sơn và Trần Hữu Đức …

Nay nhà cầm quyền lại thêm một hình thức hành hạ khác đối với cả các tù nhân lẫn thân nhân. Vừa qua chúng ta thấy hàng loạt các tù nhân lương tâm bị chuyển từ miền Nam ra miền Bắc như anh Nguyễn Văn Hải (Điếu Cày), chị Tạ Phong Tần, bà Mai Thị Dung và cô Đỗ Thị Minh Hạnh. Mặc dù sức khỏe của bà Dung và cô Hạnh đang rất yếu nhưng họ vẫn bị còng tay bỏ lên xe thùng chở ra Hà Nội. Sức khỏe của họ đã sa sút trầm trọng.

Hôm qua tôi lại nhận được tin từ chị Nga vợ nhà văn Nguyễn Xuân Nghĩa cho biết anh Nghĩa lại vừa mới bị chuyển vào trại giam tại Đà Nẵng. Chị Nga còn cho biết thêm tình trạng sức khỏe của chồng chị cũng rất yếu, bởi lẽ ông bị khối u tiền liệt tuyến và huyết áp cao, cộng thêm sự hà khắc của môi trường giam giữ. Khi còn ở trại tù Nghệ An, ông cũng bị uy hiếp, đánh đập bởi một phạm nhân cùng buồng dưới sự cho phép của công an. Đây là sự trả thù hèn hạ của công an trại giam về việc nhà văn Nguyễn Xuân Nghĩa đã tiết lộ tin anh Điếu Cày tuyệt thực ra ngoài. Hiện nay sức khỏe của anh Nghĩa càng ngày càng suy sụp. Hôm qua, chị Nga phải vượt một chặng đường 400km vào Nghệ an thăm chồng nhưng khi đến nơi mới được cho biết chồng đã bị đưa vào tận Đà Nẵng. Chị rất lo ngại cho thời gian sắp tới, không biết có thể đi thăm anh Nghĩa đều đặn được không vì đường xá xa xôi, tàu xe tốn kém, mà sức khỏe của chị cũng không đảm bảo.

Có phải chăng chúng ta, những người dân lao động, sinh ra chỉ để chấp nhận số phận nghèo hèn và sống hết đời làm nô dịch cho những kẻ dành quyền vĩnh viễn làm chủ nhân đất nước ???

Không! Không phải vậy. Tổ tiên chúng ta bao đời gây dựng cơ đồ trải qua hơn 4000 năm lịch sử, khi Cộng sản còn chưa xuất hiện, thì đất nước này là của chúng ta. Tài nguyên thuộc lãnh thổ, lãnh hải này là của tất cả những ai mang nòi giống Việt Nam. Chúng ta có quyền bình đẳng trong xã hội và có quyền thừa kế tất cả những gì tổ tiên để lại và có nghĩa vụ bảo vệ nó cho các thế hệ mai sau. Chúng ta không thể chấp nhận để cho một nhóm người mang danh cộng sản hay bất cứ danh gì đi nữa, đè đầu cỡi cổ chúng ta. Không ai được phép nhân danh là kẻ cai trị để đào bới tài nguyên làm của riêng, cắt dần chủ quyền đem trao đổi, và thẳng tay bạo hành với nhân dân.

Không một chế độ nào có thể dập tắt lòng yêu nước và đùm bọc lẫn nhau của dân tộc Việt Nam, dù đó là chế độ 1000 năm của người Tàu ngày xưa hay chế độ 68 năm của độc tài cộng sản ngày nay.

Thanh Hóa 13/10/2013
Nguyễn Trung Tôn
ĐT 01628387716