Thứ Năm, 30 tháng 5, 2013

Thư Kháng Nghị (lần thứ 2)

Thư Kháng Nghị (lần thứ 2)
V/v UBTVQH chưa trả lời kháng thư lần thứ 1 của tôi.
Nguyễn Trung Tôn


Kính gửi: UBTV Quốc hội nước CHXHCNVN.
          Tên tôi: Nguyễn Trung Tôn   -  Sinh năm 1971
          Sinh trú quán tại: Thôn Yên cổ, xã Quảng yên, huyện Quảng xương, tỉnh Thanh hóa.
          Nghề nghiệp: Nguyên là mục sư nhiệm chức của Hội Thánh Phúc Âm Toàn Vẹn Việt Nam.
          Hiện tại: Đang bị quản chế tại địa phương, thôn Yên cổ, xã Quảng yên, huyện Quảng xương, tỉnh Thanh hóa.
          Kính thưa UBTVQH:Ngày 22-4-2013 tôi đã viết một kháng thư gửi tới quý cơ quan để kháng nghị V/v Ông Hoàng Doãn Đức; Phó Chánh Tòa- Tòa Án Hình Sự Tòa Án Nhân Dân Tối Cao Trả lời đơn khiếu nại của tôi , nhưng cho tới nay tôi viết thư kháng nghị này một lẫn nưa gửi tới quý cơ quan để kính mong nhận được sự trả lời.
Kính thưa các cơ quan; tôi luôn khẳng định rằng cả 2 phiên tòa sơ thẩm và phúc thẩm xử tôi đều đã không làm đúng tư cách của một (Tòa Án Nhân Dân) như cái tên của nó.Trong qua trình xét xử không khách quan, dẫn tới việc kết án tôi là hoàn toàn bất hợp lý. Cả 2 tòa án đều không tống đạt bản án cho tôi theo quy định của luật tố tụng. Như vậy từ đầu chí cuối việc tôi bị bắt giữ cho tới quá trình điều tra xét xử đều không đúng thủ tục, dẫn tới tôi bị ở tù. Bởi lý do trên nên tôi đã viết kháng thư lần thứ 1 gửi tới quý cơ quan, nhưng không hiểu vì lý do gì mà cho tới nay tôi vẫn chưa nhận được trả lời.
Nay tôi viết thư kháng nghị này kính mong UBTVQH sớm có trả lời.
                                                                                    Xin cảm ơn
                                                          Thanh hóa ngày 29-5-2013
                                                                  Nguyễn Trung Tôn

Kháng thư thứ nhất    http://duongtoitudo.blogspot.com/2013/04/khang-thu-gui-ubtv-quoc-hoi.html

Chủ Nhật, 26 tháng 5, 2013

SÁNG KIẾN HAY


Ông Tổng Bí thư ở thế hệ có lẽ là áp chót của ĐCSVN này “tối kiến” một cách thật kỳ lạ.

Chướng đến độ, bây giờ mà còn sang tận Cuba để ca ngợi Mác- Lênin, hay đến nỗi … làm cho bà Tổng thống Brazin hủy lời mời, từ chối không dám tiếp nữa.

Hàm hồ đến mức dám thóa mạ cả những lão thành cách mạng, những trí thức khả kính dám nói lên tiếng nói của nhân dân.

Lạc lõng đến mức, không chỉ xa rời thực tiễn, xa rời nhân dân, xa rời Đảng mà ông TBT này xa rời (hay chống lại?) chính cả Ban Chấp hành Trung ương Đảng. Cho nên ông ta chủ trương một đàng, Trung ương phán quyết một nẻo. Ông chủ trương quyết tâm “hạ sát” Thủ tướng nhưng Trung ương không bằng lòng. Ông giành quyền điều hành Ban Chống tham nhũng nhưng Ban này chưa hành động đã bị Trung ương tiết chế (hay là vô hiệu hóa?). Các ông Nguyễn Bá Thanh, Vương Đình Huệ không phải là không tài đức (so với các ủy viên Bộ Chính trị hiện thời) nhưng đã “chết chìm” chỉ vì dính dáng đến “cái cọc” TBT.

Phản trắc đến mức, giặc ngoại xâm xông vào tận nhà cướp của giết người song ông không hé răng (Vì sợ mất người bảo lãnh?) mà đi đâu cũng, lúc nào cũng, hô hóan phải cảnh giác đặng thẳng tay trừng trị “các thế lực thù địch” ngay trong nội bộ Đảng, trong trường học, trong quân ngũ, trong xưởng máy, trong phố phường, trong thôn bản … của ta!.


Đối nghịch lại, rất may là, thế hệ trẻ gần đây có nhiều sáng kiến rất hay.

Chủ trương quảng bá Quyền Con Người của các “Công dân tự do” vừa phát động đã dấy lên sôi nổi ở Hà Nội, Sài Gòn, Nha Trang trong các ngày 5 và 12 tháng 5 vừa qua. Hàng ngàn bản Tuyên Ngôn Quốc Tế Nhân Quyền và cuốn sách bỏ túi “Câu chuyện Quyền Con Người” đã được phân phát trên xe bus và ngay trước cổng trường Đại Học Quốc Gia, Đại Học Sư Phạm, Đại Học Thương Mại và bến xe Mỹ Đình, Hà Nội.

Đánh giá hiện tượng này, bài báo “Các xu hướng "đổi mới" sau Hội nghị Trung Ương 7” đăng trên “Dân Luận” đã viết:

Nói thật là tôi rất ngạc nhiên và ấn tượng vì ý thức quyền con người của nhân dân đang tăng lên mạnh mẽ. Không ai có thể phủ định được công sức của báo chí lề trái và của các blogger nói chung, và phong trào Con Đường Việt Nam nói riêng, đối với công trạng này. Nhiều người CS từng là chóp bu cũng đã phải thừa nhận rằng anh Thức, Định, Long đã lựa chọn một con đường đúng đắn và rất chiến lược. Ngay cả những người bảo thủ nhất bây giờ cũng không thể bài bác quyền con người. Viện nghiên cứu dư luận xã hội của Trung Ương vừa có một báo cáo gửi Bộ Chính Trị đánh giá rằng nhận thức về quyền con người trong nhân dân đang tăng lên nhanh chóng và nếu đảng không có những điều chỉnh phù hợp về quan điểm đối với phạm trù này thì sẽ gặp nhiều vấn đề trong các chính sách sắp tới.
Càng nức lòng hơn khi biết luật sư Nguyễn Văn Đài vừa tuyên bố thành lập “Hội Anh Em Dân Chủ” có tên tiếng Anh là Brotherhood Association For Democracy (BAFD).
Ông Đài khẳng định:
Đã đến lúc, những người đấu tranh cho tự do dân chủ, nhân quyền ở trong và ngoài nước cần liên kết với nhau để thực thi các quyền con người về chính trị đã được Hiến pháp Việt Nam và Công ước quốc tế về các quyền dân sự và chính trị ghi nhận. Một trong những quyền con người về chính trị căn bản nhất mà chúng ta nên thực hiện lúc này là quyền lập hội.
Về mặt pháp lý, quyền lập hội được qui định tại điều 69 Hiến pháp Việt Nam 1992, điều 22 Công ước quốc tế về các quyền dân sự và chính trị mà Việt Nam đã ký kết. Trong dự thảo Hiến pháp sửa đổi ngày 11-4-2013, quyền lập hội tiếp tục được thừa nhận tại điều 26”.
“Hội Anh Em Dân Chủ” do những người Việt Nam ở trong và ngoài nước thành lập trên mạng xã hội Facebook. Do vậy hoạt động của “Hội Anh Em Dân Chủ” chỉ cần tuân thủ các qui định của facebook và luật pháp của Hoa Kỳ. Pháp luật Việt Nam chưa có điều khoản qui định cấm nên không phải xin phép. Các sinh hoạt giữa các thành viên của Hội như trao đổi thông tin, hội họp, bàn thảo, huấn luyện,… đều diễn ra trên không gian mạng. Họ cũng có thể cùng nhau tham dự các buổi biểu diễn nghệ thuật, trình bầy sáng tác phẩm, các đám cưới, sinh nhật, picnic,…
Những sinh hoạt như thế sẽ giúp các thành viên của Hội hiểu biết về nhau nhiều hơn, giúp nhau khắc phục những khiếm khuyết, phân công những công việc phù hợp với mỗi người trong những kế họach, chương trình ngắn và dài hạn.
Lúc chin muồi, Hội sẽ từ không gian ảo hiện hữu thành tổ chức trong xã hội.
Vậy luật sư Nguyễn Văn Đài là ai?

Hôm 9 tháng 5 vừa qua, một ký giả ở Little Saigon đã viết như sau:

“Thật là một điều hân hạnh và vinh dự cho tôi post lại bài viết "Nếu Việt Nam Cộng Hòa chiến thắng?" của Luật sư Nguyễn Văn Đài được đăng tải trên mạng BBC, một bài viết cô đọng nhưng xúc tích, sâu sắc, chính xác và chân thành được bày tỏ từ một người trí thức trẻ lớn lên và sống cả cuộc đời ngay tại cái nôi cộng sản. 

Tôi tin tưởng mãnh liệt rằng Luật sư Nguyễn Văn Đài và những "chiến hữu dân chủ" của anh tại quốc nội sẽ là chất xúc tác giúp cho đất nước sớm thoát khỏi ách độc tài, tàn ác, ngu muội của cộng sản để đem lại tự do, dân chủ, ấm no, hạnh phúc, nhân bản cho 85 triệu đồng bào trong nước. Nhà chí sĩ cách mạng Phan Chu Trinh có nhắn nhủ: “Các anh bước tới một bước thì dân nhà nhờ một bước, các anh đi lạc một khoảng đường thì nước nhà bị nhận chìm mấy lần địa ngục,” và Wilde có nói "Thanh niên là tài sản duy nhất có giá trị," do đó tôi đặt kỳ vọng nơi anh Luật sư Nguyễn Văn Đài và các "chiến hữu dân chủ" của anh tại quốc nội thật nhiều”.

"Nếu Việt Nam Cộng Hòa chiến thắng?” là tên một bài viết trên web BBC ngày 29 tháng 4 năm 2013 của luật sư Nguyễn Văn Đài. Trong đó có câu:

Một chế độ dân chủ và văn minh đã thua một chế độ độc đảng toàn trị và lạc hậu. Cái ác đã chiến thắng. Còn cảm xúc thì buồn và nuối tiếc cho chế độ Việt Nam Cộng Hòa, bởi tôi và rất nhiều người đều cho rằng nếu ngày 30-4-1975, bên chiến thắng là Việt Nam Cộng Hòa thì giờ đây trong khu vực châu Á, Việt Nam có thể chỉ thua duy nhất Nhật Bản về kinh tế, còn chắc chắn sẽ ngang bằng hoặc hơn Hàn Quốc về cả kinh tế và quân sự”.

Cách đây mươi năm người viết bài này chỉ dám nói: “Cuộc chiến tranh giải phóng Miền Nam là vô nghĩa”.

(Vậy mà các thế lực chuyên chính vô sản của ĐCSVN đã khủng bố gay gắt đến mức tưởng như tôi sắp bị hạ sát. Họ tông xe dọc đường. Họ xuyên tạc rằng tôi đã nói “Cuộc chiến tranh giải phóng Miền Nam là phi nghĩa” để phát động cả một chiến dịch phản ứng hết sức khốc liệt đối với tôi. Thư mệnh danh các tập thể thương binh từ nhiều địa phương gửi đến dọa đánh, dọa giết. Điện thoại réo chửi suốt ngày đêm. Gần hai chục “thương binh” xô cổng hô khẩu hiệu và la hét rất dữ dằn rồi xông vào nhà gây sự hành hung … ).

Bây giờ thì Nguyễn Văn Đài còn dũng cảm hơn tôi, nói đúng hơn tôi, sâu sắc hơn tôi.

Nguyễn Văn Đài dấn thân vào công cuộc đấu tranh dân chủ hóa Việt Nam sau tôi khá lâu nhưng quả cảm hơn, nhiều sáng kiến hơn.

Với kiến thức sâu sắc của một luật sư, ông đã viết hàng loạt bài về quyền biểu tình, quyền lập hội, quyền có luật sư, quyền bất khả xâm phạm thân thể, quyền bất khả xâm phạm nhà ở, thư tín, điện thoại, điện tín, quyên phát biểu chính kiến, quyền tham gia quản lý đất nước …. để làm cơ sở đấu tranh.

 Nguyễn Văn Đài thật sắc bén khi ông gạt bỏ Điều 4 Hiến pháp bằng những lý lẽ:

Điều 2 bản dự thảo Hiến pháp sửa đổi qui định “Nhà nước là của nhân dân, do nhân dân và vì nhân dân. Tất cả quyền lực nhà nước thuộc về nhân dân”. Điều này được hiểu là đa số người dân có toàn quyền quyết định về thể chế chính trị, kinh tế, đối ngoại, an ninh, quốc phòng,… thông qua trưng cầu dân ý. Đa số người dân có quyền lựa chọn đảng cầm quyền, người đứng đầu quốc gia thông qua cuộc bầu cử tự do và công bằng. Tức là đa số người dân có quyền quyết định đảng nào là lực lượng lãnh đạo Nhà nước và xã hội. Tóm lại là đa số người dân có quyền quyết định về mọi vấn đề của đất nước. Các tổ chức, đảng phái chính trị có trách nhiệm đưa ra các ứng cử viên, cương lĩnh, đường lối của mình để nhân dân lựa chọn và quyết định. Trong khi đó điều 4 của bản dự thảo Hiến pháp sửa đổi qui định “đảng Cộng sản Việt Nam là lực lượng lãnh đạo Nhà nước và xã hội”. Điều này đã phủ nhận quyền lực của nhân dân trong việc lựa chọn đảng cầm quyền thông qua bầu cử cũng như phủ nhận quyền lực của nhân dân trong các lĩnh vực khác của đời sống xã hội. Qui định của điều 4 trái với nguyên tắc của một thể chế Nhà nước dân chủ. Như vậy rất rõ ràng là điều 4 đã mâu thuẫn và xung đột với điều 2. Nếu Quốc hội giữ điều 4 qui định quyền lãnh đạo Nhà nước và xã hội là của đảng Cộng sản thì điều 2 phải sửa lại là “Nhà nước là của đảng Cộng sản, do đảng Cộng sản và vì đảng Cộng sản. Tất cả mọi quyền lực Nhà nước thuộc về đảng Cộng sản.” Hoặc là ngược lại, Quốc hội muốn giữ điều 2 qui định “tất cả quyền lực nhà nước thuộc về nhân dân thì phải sửa đổi toàn bộ điều 4.

 Điều 6 của bản dự thảo Hiến pháp sửa đổi qui định “Nhân dân thực hiện quyền lực Nhà nước bằng các hình thức dân chủ trực tiếp, dân chủ đại diện thông qua Quốc hội, Hội đồng nhân dân và thông qua các cơ quan khác của Nhà nước.” Điều này được hiểu là mọi công dân Việt Nam không phân biệt dân tộc, đảng phái, quan điểm chính trị, tôn giáo,… đều có quyền ứng cử trực tiếp vào vị trí lãnh đạo trong các cơ quan Nhà nước, chính quyền từ trung ương đến địa phương. Nhưng điều 4 lại chỉ cho phép những công dân là đảng viên đảng Cộng sản có quyền lãnh đạo Nhà nước và xã hội. Điều 4 đã bóp chết quyền của những công dân không phải đảng viên đảng Cộng sản thực hiện quyền lực Nhà nước bằng hình thức dân chủ trực tiếp. Như vậy điều 4 đã mâu thuẫn và xung đột với điều 6.
Điều 17 qui định “ Mọi người đều bình đẳng trước pháp luật; không ai bị phân biệt đối xử trong đời sống chính trị, dân sự, kinh tế, văn hóa, xã hội”. Điều này được thể hiện là nhu cầu của một chủ thể tự nhiên với tư cách một con người cần phải có và buộc phải có. Trong xã hội sẽ không có tự do nếu không có sự bình đẳng thực sự giữa các thành viên trong xã hội với nhau. Quyền bình đẳng còn là một giá trị nhân bản của xã hội loài người. Quyền bình đẳng trước pháp luật là quyền không bị pháp luật phân biệt đối xử do sự khác nhau về chủng tộc, giới tính, tôn giáo, quan điểm chính trị,… Trong đời sống chính trị, quyền bình đẳng trước pháp luật được hiểu là mọi công dân Việt Nam đều bình đẳng, có quyền và cơ hội ngang nhau trong việc tự do tham gia ứng cử vào các vị trí lãnh đạo Nhà nước và xã hội. Trong khi đó theo tinh thần của điều 4 thì chỉ những công dân Việt Nam là đảng viên đảng Cộng sản mới có quyền và cơ hội tham gia ứng cử vào các vị trí để lãnh đạo Nhà nước và xã hội. Hiện nay, ở Việt Nam chỉ có hơn 3 triệu công dân là đảng viên đảng Cộng sản, trong khi có hơn 80 triệu công dân không phải đảng viên đảng Cộng sản. Như vậy, thật rõ ràng là hơn 3 triệu đảng viên đảng Cộng sản đã tước đoạt quyền và cơ hội của hơn 80 triệu công dân khác. Như vậy điều 4 đã phủ nhận quyền bình đẳng trước pháp luật của công dân. Điều 4 đã mâu thuẫn và xung đột với điều 17 và trái với nguyên tắc mọi người đều bình đẳng trước pháp luật, không phân biệt quan điểm chính trị, đảng phái,…
Điều 29 của bản dự thảo Hiến pháp sửa đổi qui định “Công dân có quyền tham gia quản lý Nhà nước và xã hội”. Theo tinh thần của điều này thì mọi công dân Việt Nam không phân biệt dân tộc, nam nữ, thành phần xã hội, đảng phái, quan điểm chính trị, tôn giáo, nghề nghiệp, thời gian cư trú,…đều có quyền tham gia quản lý, lãnh đạo đất nước một cách trực tiếp hoặc thông qua đại diện mà họ lựa chọn trong việc tham gia ứng cử hay bầu cử. Nhưng theo qui định của điều 4 thì chỉ những công dân Việt Nam là đảng viên đảng Cộng sản mới có quyền và cơ hội để tham gia quản lý, lãnh đạo Nhà nước và xã hội. Một lần nữa, điều 4 lại phủ nhận quyền và cơ hội của những công dân không phải đảng viên đảng Cộng sản trong việc tham gia quản lý Nhà nước và xã hội. Như vậy điều 4 đã mâu thuẫn và xung đột với điều 29”.
Ông bênh vực Đoàn Văn Vươn:
UBND huyện Tiên Lãng đã vi phạm Điều 73 Hiến pháp Việt Nam năm 1992, khi huy động một lực lượng đông đảo, được trang bị vũ khí xâm phạm vào nơi ở của gia đình ông Đoàn Văn Vươn khi không được pháp luật cho phép. Hành vi của UBND huyện Tiên Lãng có dấu hiệu của tội cướp tài sản có tổ chức, có vũ khí được qui định tại Điều 133 Bộ luật hình sự Việt Nam. Khi họ sử dụng một lực lượng đông đảo để dùng vũ lực, đe dọa dùng vũ lực ngay tức khắc nhằm tấn công vào gia đình ông Vươn, làm cho gia đình ông không thể chống cự để chiếm đoạt tài sản hợp pháp của gia đình ông Vươn. Việc gia đình ông Vươn sử dụng mìn tự chế, súng tự chế bắn đạn hoa cải chỉ là giải pháp cuối cùng để tự vệ bảo vệ tài sản hợp pháp của gia đình mình trước hành vi tấn công ăn cướp của người khác. Hành động tự vệ cho nổ mìn tự chế và bắn đạn hoa cải chỉ nhằm hạn chế hành vi vi phạm pháp luật của người khác.

…. Hành động tự vệ của gia đình ông Vươn khi cho nổ mìn tự chế và bắn hoa cải vào những người vi phạm pháp luật vẫn nằm trong giới hạn phòng vệ chính đáng mà pháp luật cho phép. Đó không phải là hành vi giết người như quyết định khởi tố của các cơ quan tiến hành tố tụng thành phố Hải Phòng. Do vậy, các ông Đoàn Văn Quý (46 tuổi), Đoàn Văn Vươn (49 tuổi), Đoàn Văn Sịnh (55 tuổi) và Đoàn Văn Vệ (38 tuổi) không phạm tội giết người như quyết định khởi tố của các cơ quan tiến hành tố tụng”.

Ông lên án:

Trong thực tiễn của lịch sử thế giới, có những đảng phái chính trị mà ban đầu mang bản chất của một đảng cách mạng, có công lao trong việc đem lại độc lập cho quốc gia. Nhưng khi nắm được quyền lực đã trở nên tham nhũng, thoái hóa, biến chất và không chịu từ bỏ những tư tưởng độc tài, độc đảng lạc hậu để tiếp thu những tư tưởng dân chủ, tiến bộ. Do đó những đảng cầm quyền này dần dần trở thành đảng phản động, và họ đi ngược lại với lợi ích của nhân dân và Tổ quốc. Họ sử dụng bộ máy an ninh, cảnh sát, nhà tù để đe dọa, uy hiếp người dân nhằm duy trì quyền lực cùng với bản chất phản động của họ.

… Thánh Kinh cho biết“…Không có cây lành lại nào sinh quả độc; không có cây độc nào lại sinh quả lành; vì xem quả thì biết cây. Không ai hái trái vả nơi bụi gai, hay trái nho nơi bụi tật lê. Người tốt do lòng chứa điều thiện mà sinh ra điều thiện; kẻ xấu do lòng chứa điều ác mà sinh ra điều ác; bởi đầy dẫy trong lòng nên miệng mới nói ra”.

Nguyễn Văn Đài không chỉ đấu tranh bằng lý lẽ mà còn bằng hành động. Từ đầu tháng 12 năm 2006 đến tháng 2 năm 2007, trên cương vị giám đốc Văn phòng luật sư Thiên Ân, ông đã tổ chức tại đây các lớp học về dân chủ và nhân quyền cho một số sinh viên, trí thức và người khiếu kiện, đồng thời giới thiệu và vận động cho các Đảng Dân chủ, Đảng Thăng Tiến Việt Nam, Khối 8406...

Ông bị bỏ tù vì tội danh “Tuyên truyền chống phá Nhà nước” nhưng vừa thóat khỏi nhà tù ông đã khẳng định qua trả lời phỏng vấn của “Tạp chí Thanh niên”:

Sau 4 năm tù, tôi trải nghiệm rất nhiều. Mình không coi đó là sự thất bại mà coi đó là một bài học. Mình rút ra những kinh nghiệm quý báu cho chặng đường tiếp theo. Niềm tin của mình lúc nào cũng mạnh mẽ, thậm chí mạnh mẽ hơn xưa rất nhiều, vì những gì đang xảy ra trên thế giới cũng sẽ xảy ra với dân tộc và đất nước Việt Nam”.

Nguyễn Văn Đài đang trở nên “mạnh mẽ hơn xưa rất nhiều” vì cho rằng “Tình hình Việt Nam hiện nay tương đồng với tình hình đêm trước các cuộc Cách mạng ở Đông Âu, khi đó các nhà nước do Đảng cộng sản lãnh đạo còn khá mạnh và các lực lượng đối lập, dân chủ bị kìm kẹp chặt và có phân tán lực lượng … nhưng mọi điều bất ngờ đều có thể xảy ra …Điểm mạnh của Đảng cộng sản hiện nay là họ nắm trong tay mọi công cụ sức mạnh từ quân đội, cảnh sát, tòa án rồi toàn bộ hệ thống chính trị của họ đều nằm trong tay của Đảng cộng sản. Điểm yếu của họ là họ đang ở vị trí phi nghĩa … Nó không tạo ra sự công bằng, bình đẳng cho tất cả người dân ở trong xã hội, và tệ nạn tham nhũng, suy thoái đạo đức của họ làm cho chính bản thân họ suy yếu đi rất nhiều". (Trả lời phỏng vấn BBC ngày 11-4-2013).

Kỳ vọng ở tuổi trẻ đất nước. Hoan nghênh những sáng kiến của “Công dân Tự do” và của luật sư Nguyễn Văn Đài.

                                                                                       Hà Nội 17 tháng 5 năm 2013
                                                                                            Nguyễn Thanh Giang
                                                                                             Mobi: 0984 724 165
                                                                    Thư viện online: www.nguyenthanhgiang.com


Thứ Năm, 16 tháng 5, 2013

Thất bại chua cay, trả thù tàn độc !!!


Kính gởi tới Quý Ân nhân, Quý Ủng hộ viên, Quý Độc giả
Bán nguyệt san Tự do Ngôn luận số 171 phát hành ngày 15-05-2013,
- Bài xã luận của bán nguyệt san.
Xin cảm ơn Quý vị đã đón nhận và tiếp tay phổ biến, nhất là phổ biến ngược về trong nước cho Đồng bào thân yêu.
Ban biên tập báo TDNL
 
 
Thất bại chua cay, trả thù tàn độc !!!
Xã luận bán nguyệt san Tự do Ngôn luận số 171 (15-05-2013)
            1- Từ mấy năm nay tại Việt Nam, đã có nhiều vụ án trong đó bị can là giới trẻ, là sinh viên và họ đã lãnh nhiều bản án rất nặng nề. Điển hình là Nguyễn Hoàng Quốc Hùng, sinh viên kỹ thuật và Đỗ Thị Minh Hạnh, sinh viên kinh tế, bị bắt tháng 2-2010 vì hoạt động cho quyền của người lao động, rồi hơn một năm sau, tháng 3-2011, đã phải lãnh án 9 năm tù (Hùng) và 7 năm tù (Hạnh). Tiếp đến là vụ án 3 sinh viên Công giáo tại Nghệ An ngày 24-05-2012, gồm Đậu Văn Dương, đại học du lịch và thương mại (3,5 năm tù), Trần Hữu Đức, đại học kỹ thuật (3 năm tù), Chu Mạnh Sơn, đại học y khoa (3 năm tù), chỉ vì tội dấn thân cho công lý và sự thật. Đầu năm nay, ngày 09-01-2013, 14 thanh niên yêu nước, trong đó đa phần là sinh viên, đã bị kết án tại Vinh với một bản án tổng cộng 83 năm tù giam và 42 năm quản chế, qua tội danh “hoạt động nhằm lật đổ chính quyền nhân dân” đang khi họ chỉ hành xử quyền tự do ngôn luận, quyền tự do gia nhập hội và quyền hoạt động chính trị theo tư cách công dân.
            Mới nhất, ngày hôm nay, 16-05-2013, là vụ xử hai sinh viên: Đinh Nguyên Kha (24t, Đại học kinh tế công nghiệp) bị 8 năm tù vàNguyễn Phương Uyên (21t, Đại học công nghiệp thực phẩm) bị 6 năm tù chỉ vì tội yêu nước. Ngoài bản án nặng nề vừa tuyên, toàn thể vụ án kể từ khi hai em bị bắt tháng 10-2012 đã có vô số kịch tính, bộc lộ tất cả bản chất ghê tởm của nền chính trị và nền pháp lý CS. Trước hết, cô sinh viên 21, ủy viên ban chấp hành chi đoàn thanh niên, đã bị bắt và giam giữ theo kiểu bắt cóc, bất chấp mọi quy định về tố tụng hình sự. Bị gia đình và thân hữu của em chất vấn, cơ quan công an nửa tháng sau đành tìm cách lấp liếm và dối gạt công luận cách trơ trẽn. Khi bạn bè cùng lớp rồi 144 nhân sĩ trí thức gởi thư lên Chủ tịch nước bênh vực cho Phương Uyên, họ liền lãnh cả một loạt hành vi trả đũa đê tiện. Các sinh viên bị nhà trường bức bách phải rút lại chữ ký, rồi bị công an từ đó luôn theo dõi. Còn các vị nhân sĩ thì vừa bị thóa mạ (tên bồi bút Đông La gọi họ là “trí thức bầy đàn, phạm pháp bầy đàn”), vừa bị mạo danh qua một kiến nghị giả trái ngược. Tiếp đó là cả một chiến dịch tấn công trên báo chí lề đảng. Các công cụ mù quáng và vô liêm sỉ này đua nhau vu khống hai sinh viên đủ thứ tội: nào tham tiền (dù Uyên chỉ được tặng 100 đôla mua máy ảnh), nào khủng bố, chế tạo chất nổ nhằm giật sập tượng HCM (dù Kha chỉ có khoảng 300gr hóa chất làm pháo đốt chơi), nào xâm phạm an ninh quốc gia, nào cấu kết với thế lực thù địch… Gia đình 2 em cũng liên lụy một cách khốn khổ: bị lôi đến đồn để hăm dọa ép cung, bị hành hạ đủ kiểu trong việc thăm tù, bị cấm biểu lộ tình cảm mẫu tử, bị buộc xác nhận con mình có tội trên giấy thăm nuôi, bị cựu chiến binh đến nhà hành hung và vu vạ con mình phản động, riêng anhcủa Kha thì bị tịch thu máy móc hành nghề rồi không cho làm việc. Chưa hết! Tiếp đó là kịch bản cũ mèm, bị dư luận khinh bỉ và chẳng bao giờ tin, đó là đưa các đối tượng lên truyền hình để đọc bản “ăn năn nhận tội” và “xin nhà nước khoan hồng”! Rồi màn cho Uyên gặp các luật sư để chỉ xác nhận mình bị bắt đúng thủ tục và được đối xử tốt trong ngục! Tất cả chỉ tố cáo thái độ hèn nhát, ác độc của kẻ mạnh đối với người yếu thế bị huỷ diệt mọi khả năng lựa chọn trước các đòn đe dọa. Đến khi Phương Uyên phản đối những điểm sai trái, vu khống trong bản cáo trạng (như ghi rằng em “đã viết một số nội dung không hay về Trung Quốc” đang khi thực sự em đã đề: “Tàu khựa hãy cút khỏi Biển Đông”...), thì liền bị trả thù dã man tàn độc (26-04): bị cấm mang kính khiến phải nhức đầu thường xuyên, bị đánh đến ngất xỉu, với nhiều thương tích và vết bầm tím trên người…
            Thế nhưng, tất cả các sinh viên bị án kể tên trên đây đều đã hiên ngang trước tòa và chẳng hề nhận mình có tội. Như Đặng Xuân Diệu từng nói: “Tôi không làm bất cứ điều gì trái với lương tâm nên dù nhà cầm quyền có dùng nhục hình và bản án nặng nề để hại tôi thì chính họ đang dẫm đạp lên đạo lý tốt đẹp ngàn đời của dân tộc VN và họ phải tự chịu trách nhiệm”. Còn hôm nay, Uyên-Kha cũng tỏ thái độ bất khuất theo ghi nhận của một blogger trẻ: “Họ kết án các em bao nhiêu năm không quan trọng… Tôi sung sướng cực kỳ vì các em đã quyết không nhận tội… Hãy hoàn thành nốt sứ mạng của mình trong cái nhà tù nhỏ… Các bạn tù dự khuyết bên ngoài ngưỡng mộ và ghi nhớ công lao của các em… Các em đã đi vào lịch sử”!
            2- Tại sao nhà cầm quyền CS lại giáng xuống trên các sinh viên trẻ tuổi, tương lai của đất nước, những cách hành xử dã man và những bản án nặng nề như thế, biểu lộ tất cả sự phẫn nộ điên cuồng của kẻ thống trị? Thưa đó chỉ vì CS thấy mình đã hoàn toàn thất bại trong đường lối giáo dục của họ, một lối giáo dục quái đản và tác hại chưa từng thấy trong lịch sử dân tộc và thế giới.
            Dựa vào nguyên lý “Nền giáo dục Việt Nam là nền giáo dục xã hội chủ nghĩa… lấy chủ nghĩa Mác-Lênin và tư tưởng Hồ Chí Minh làm nền tảng” (Luật Giáo dục điều 3), đảng CSVN ngay từ đầu đã chủ trương chính trị hóa nền giáo dục. Nghĩa là thay vì đào tạo ra những con người trưởng thành cho xã hội, biết tư duy độc lập trong cuộc sống, những công dân tự do, biết thực sự xây dựng quê hương, đảng chỉ muốn dùng cái học thuyết nhân loại đã phỉ nhổ để uốn nắn thế hệ trẻ thành những thần dân nô lệ cho đảng, chỉ biết noi gương lãnh tụ đảng cách mù quáng (đang khi ông ta thuần là một tên gian hùng, phạm vô số tội ác trong đời tư lẫn đời công và hoàn toàn chẳng có gì gọi là tư tưởng). Đảng muốn có trước mắt những người máy chỉ biết vâng phục mệnh lệnh cách khiếp nhược (dù mệnh lệnh đó có phi lý và tàn ác đến đâu), chỉ biết coi trọng “hồng hơn chuyên”, ý thức tuân hành hơn khả năng học vấn, để rồi đảng sẽ ban khen là có “bản lĩnh chính trị”!?!
            Tiến trình đầu độc trí óc, đánh gục ý chí, phá hủy tâm hồn, tẩy não nhồi sọ này khởi sự từ cấp mẫu giáo lên đến đại học với “Đội Thiếu nhi Tiền phong” và “Đoàn Thanh niên Cộng sản”, những tổ chức chuyên kiểm soát chặt chẽ tâm tình tư tưởng các đội viên, đoàn viên, để tạo ra lực lượng hậu bị ngu trung cho đảng. Chương trình đầu độc, đánh gục, phá hủy, tẩy nhồi giới trẻ đó được tiến hành trước hết với những giáo khoa hoàn toàn do đảng biên soạn, nhất là giáo khoa văn và sử đầy tô hồng cho đảng và lãnh tụ, che giấu cuộc kháng chiến ngàn năm chống Tàu, vu khống thóa mạ mọi kẻ thù của chế độ, và mới đây còn kín đáo giới thiệu đất nước của quân xâm lược; thứ đến với những thần tượng tuổi trẻ như Lê Văn Tám, Kim Đồng, Nguyễn Văn Trỗi… được thêu dệt từ con số không hoặc thổi phồng theo tưởng tượng một cách lố bịch, mà dù nay đã bị phanh phui là giả tạo, vẫn được đảng cố chấp duy trì; tiếp nữa, sống sượng và ngang ngược hơn, với những trò ép buộc đoàn viên phải phục vụ sinh lý cholãnh đạo đảng (vụ Sầm Đức Xương-Nguyễn Trường Tô với những nữ sinh bị hành tội), phải đến quấy rối các cộng đoàn tôn giáo đòi công lý (vụ giáo xứ Thái Hà chẳng hạn, khiến từ đấy đoàn thanh niên CS được nhân dân đổi tên thành đoàn thanh niên côn đồ), phải lên án bạn học dám đòi công lý cho dân oan (vụ đại học Luật Sài Gòn mới đây vu khống và hăm dọa những sinh viên bênh vực nông dân Tiên Lãng), phải ngăn cản đồng môn tham gia biểu tình yêu nước, phải dàn hàng bảo vệ sứ quán của bọn xâm lược (đang khi đó là bổn phận của công an hay quân đội, theo quy định ngoại giao)… Đấy là chưa nói đến nạn giới trẻ được giáo dục tính gian dối, thói bạo hành và lòng thù hận khi còn ngồi trên ghế nhà trường, được uốn nắn hay buông thả để chỉ khóc thương danh ca, hôn ghế thần tượng, để thích thú với những cuộc thi hoa hậu đủ kiểu, để sống thử với nhau như vợ chồng và làm nhiều trò gây lo lắng lẫn phẫn nộ cho các phụ huynh cùng những nhà giáo dục chân chính.
            Nền giáo dục phi nhân bản, phản dân tộc khốn nạn ấy đã đẻ ra cả một thế hệ thanh niên sau đó trở thành những công an trẻ đầy thói tàn bạo, tư cách côn đồ, sẵn sàng đàn áp thẳng tay các cuộc khiếu kiện của dân oan, các cuộc biểu tình chống xâm lược, các cuộc dã ngoại về nhân quyền như đang thấy; trở thành những tên tin tặc chuyên lùng sục để phá hoại các trang mạng dân chủ hay bắt bớ các công dân mạng dám phát biểu chính kiến ngược với đảng; trở thành những dư luận viên chỉ biết vì tiền mà bênh vực đảng và chế độ một cách ngang ngược, lố bịch và ngu xuẩn! Số dư luận viên này hiện lên tới 80.000. Mỗi tên được trả trung bình 3 triệu/ tháng, vị chi ngốn tiền thuế của dân mỗi tháng 240 tỷ, tương đương  12 triệu đôla!
            Xa hơn, nền giáo dục quái đản ấy đã sinh ra cả một thế hệ trí thức cận thần, trí nô ký sinh, mất hết nhân cách, dù mang đủ thứ học hàm học vị, đang ngồi trong Quốc hội, Tòa án, Quân đội, Công an, cơ quan công quyền và trường đại học… Chỉ vì chút bổng lộc hiện thời và sổ lương hưu tương lai, họ sẵn sàng ngăn chận sinh viên của mình biểu tình chống quân xâm lược, trâng tráo bênh vực sự lãnh đạo độc quyền và vĩnh viễn của đảng trên dân tộc đất nước, cổ vũ không biết ngượng cho lòng trung thành tuyệt đối của quân đội đối với cái đảng ác với dân và hèn với giặc, mải miết khẳng định đảng là sở hữu chủ duy nhất của mọi tài nguyên để cướp đất ruộng của dân cày, bênh vực mù quáng cho các dự án bauxite, nhà máy điện hạt nhân đầy tai hại, sẵn sàng nhận hối lộ và về phe với công tố dẫu mình là quan tòa, và nhắm mắt tuyên án nặng các nhà dân chủ theo chỉ thị từ trên mà chẳng chút vướng mắc lương tâm (như phiên tòa Uyên-Kha hôm nay chẳng hạn).
            Dĩ nhiên là đảng hài lòng về “thành quả giáo dục” này, bởi có như thế thì đảng mới yên tâm mà thống trị cả dân tộc. Một dân tộc khốn khổ đã bị đảng -sau khi làm tiêu tán hàng triệu sinh mạng, làm mất hàng vạn km2 đất liền biển đảo, làm lụn bại kinh tế, suy đồi văn hóa, ô nhiễm môi trường- thì nay bị làm cho bại hoại tinh thần, yếu nhược ý chí, không còn sức thoát ách độc tài, đương cự ngoại xâm, vươn lên tầm mức văn minh tiến bộ của nhân loại.
            May thay, hồn thiêng sông núi, khí phách dân tộc vẫn trường tồn và đang tác động lên biết bao tâm hồn tuổi trẻ. Nối tiếp bao vị anh hùng trẻ tuổi của đất nước, các thanh niên sinh viên đầy ý thức và nhiệt huyết, thông minh và can đảm đó đang là mối lắng lo đêm ngày, hãi sợ thường trực khiến đảng phẫn nộ ngút trời và trả thù tàn bạo. Nhưng đó cũng là niềm hy vọng và hãnh diện cho đất nước và dân tộc hôm nay lẫn mai sau.
            BAN BIÊN TẬP
           
Tu do ngon luan so 171 (15-05-2013).docTu do ngon luan so 171 (15-05-2013).doc
803K   Xem   Tải xuống  

Chủ Nhật, 12 tháng 5, 2013

Bố tôi cả đời theo đuổi tự do


.
                Bố tôi là một người mà tôi luôn kính trọng. Ông sinh năm 1926. Từ nhỏ ông đã phải chịu cảnh đời lận đần, đị ở đợ rồi làm thuê kiếm sống. Khi lớn lên nghe theo lời kêu gọi của cách mạng, ông nhiều lần muôn đi bộ đội nhưng vì thấp bé nhẹ cân nên ông không trúng tuyển, hơn nữa  anh trai của ông cũng đã tham gia và hy sing trong cuộc chiến tranh chống Pháp, vì vậy  ông phải ở lại địa phương  tham gia nhiều công tác do Đảng cộng sản  phát động để góp phần tìm kiếm tự do. Cuộc sống hôn nhân gia đình của bố tôi cũng long đong không khác gì cuộc sống mưu sinh của ông. Ông lấy 2 lần vợ được có 4 người con. Do vợ cả bị bon MỸ chết năm 1968, bố tôi lấy mẹ tôi (là vợ củ của một liệt sỹ  đi B). Rổ rá cạp lại, cuộc sống của bô mẹ tôi vô cùng khổ cực khi mà chính quyền địa phương không cho phép họ kết hôn vì lý do chồng củ của mẹ tôi đã hy sinh nhưng chưa có giấy báo tử. Bố tôi bị chính quyền trù dập, không cho tham gia công tác chính quyền nữa, vì thế ông cũng không trở thành đảng viên cs. Thế rồi anh trai tôi tham gia nghĩa vụ quân sự năm 1974 và bỏ mạng năm 1975 tại Thừa Thiên Huế. Những chuyện đau buồn luôn dồn dập sãy ra cùng với cuộc sống mưu sinh vất vã, bố tôi bị bệnh hen xuyễrn và từ đó ông không thể lao động được, ghánh nặng gia đình chất hết lên đồi vai mẹ tội.
                Ba  chị em tôi lớn lên trong những khó khăn vất vả của gia đình. Tuy vất vả khó khăn là thế nhưng bố tôi luôn mong muốn khi tôi lớn lên sẽ trở thành một đảng viên Đảng cộng sản,  để có thể  góp sức mình cống hiến cho xã hội để Việt Nam có thể  mở mày mở mặt với năm châu. Tôi thì lại nghỉ khác bố tôi, tôi không muốn ông thất vọng vì những ảo mộng mà cộng sản tuyên truyền. Tôi sớm nhận ra Chủ nghĩa cộng sản là không thực tế nên tôi không muốn vào đảng. Quyết định của tôi ban đầu cũng làm bố tôi thất vọng, nhưng dần dần nghe  tôi  giải thích bố tôi cũng ưng lòng.. Cho tới khi vợ chồng tôi theo Chúa Giê-xu  và  bị chính quyền đàn áp, đập phá nhà cửa, đánh đập mọi người  trong gia đình thì lúc này bố tôi thực sự đã nhận ra bộ mặt thật của Đảng cộng sản. Ông quyết định theo Chúa  và hy vọng của ông vẫn là tìm thấy sự công bằng trong xã hội  Việt nam nhưng càng tìm ông càng thất vọng. Khi quyết định theo Chúa rồi thì ông lại càng thấy rõ hơn sự tàn bạo của chủ nghĩa vô thần. Họ  chửi bố tôi là không biết dạy con có lần  đánh đập cả bố tôi, ép bố tôi ký giấy bỏ đạo, mặc dù cả thời trai trẻ của ông chỉ có hy sinh cống hiến cho chủ nghĩa cộng sản, vì ông khao khát có được tự do.  Ông hy vọng Đảng cộng sản có thể mang lại tự do cho ông và toàn dân Việt.Nhưng cho tới giờ phút này ông vẫn chỉ ước ao một điều đó là: Tìm thấy Nhân quyền trên đất nước đau thương này. Ông khát khao tự do dân chủ. Có lần ông nói ông  cầu nguyện để Chúa cho ông sống và nhìn thấy một đất nước Việt Nam không còn bị cộng sản cai trị. Vì hy vọng đấy mà bố tôi đã vượt qua bao nhiêu khó khăn thử thách, chống lại bệnh tật ngay cả khi tôi bị bắt vào tù, ông vẫn động viên vợ và các con tôi rằng hãy vững vàng tin tưởng những việc làm của tôi là đúng. Ông chính là sức mạnh tinh thần và là niềm tự hào của tôi. Một người cha đã trải qua nhiều sóng gió của cuộc đời, ngay cả khi già yêu ông vẫn làm được những việc có nhiều ý nghĩa. Đó là nói lên được tiếng nói của một con người, ông động viên các con tôi hãy noi gương tôi mà sống đúng với lương tâm,  trách nhiệm của một công dân. Trong phạm vi bài viết này  tôi chỉ muốn nhắn nhủ tới các thế hệ người  Việt Nam đặc biệt là những người cao niên, đã có nhưng thời gian công hiến cho cộng sản, vì mục tiêu xây dựng một xã hội công bằng dân chủ, tự do rằng: Nếu cộng sản còn cai trị thì Việt Nam không thể có tự do. Kính mong các chú các bác hãy phát huy bản chất anh hùng trong quá khứ mà tiếp tục thực  hiện một hành động anh hùng trong giai đoạn hiện nay. Mong rằng các bác các chú sớm nhận ra bộ mặt thật của chủa nghĩa Cộng sản, sớm quay lại với tinh thần dân tộc, Hãy giúp  thế hệ trẻ chúng tôi có thêm nghị lực loại bỏ sự cầm quyền độc tài của cộng sản. xây dựng một đất nước Việt Nam mới, một nhà nước thực sự của dân do dân và vì dân, đừng cuối đầu im lặng trước những bất công nữa. Hãy động viên con cháu mình sống với tinh thần dân tộc, lìa bỏ chủ thuyết vô thần ngoại lai tàn ác của cộng  sản. 
                Kính mong các chú các bác hãy tận dụng mọi cơ hội thời gian tuổi tác, để làm những việc thật sự có ý nghĩa cho cuộc đời này trước khi nhắm mắt xuôi tay, để chuộc lại những sai lâm trong quá khứ.
                                                                                                                       Thanh hóa ngày 13-5-2013


                                                                                                                               MS Nguyễn Trung Tôn
                                                                                                                       

.
                                                                

Thứ Bảy, 11 tháng 5, 2013


Thư ngỏ: Mục sư Thân Văn Trường gửi Bác Lê Khả Phiêu
Bến Cát, ngày 6 tháng 2 năm 2009
Kính gửi:
Bác Lê Khả Phiêu, nguyên Tổng Bí thư đảng cộng sản Việt Nam.
    Nhờ mấy vị đồng hương Thanh Hóa của bác,  tôi được biết căn nhà mới rất đẹp của bác ở số 7/36, C1, Lý Nam Đế, Hà Nội. Xin chúc mừng bác có căn nhà tạm trên đất này, để sống những ngày hưu hạ cùng gia đình.  
   Thưa bác, qua những tấm ảnh, tượng tôi được biết bác là người tâm linh, ham đọc sách, tìm tòi. Lúc bác lên Tổng Bí thư, tôi biếu bác quyển Kinh Thánh, bác còn giữ không?  Tôi để ý không thấy trên tủ sách của bác có Kinh Thánh. Nếu không còn, tôi sẵn sàng gửi biếu bác cuốn khác. Nhà bác cũng gần nhà bác Võ Nguyên Giáp, tôi đã đến nhà bác Giáp tặng Kinh Thánh vào Giáng Sinh năm 2007.  Ước mong bác và bác Giáp cùng tin theo Đức Giêsu và học hỏi Kinh Thánh, cầu nguyện với nhau, tôi sẽ tới cùng học hỏi Kinh Thánh và cầu nguyện với hai bác.
   Vua Salomon của dân Do Thái viết rằng:
Lòng của các vua ở trong tay Đức Giê-hô-vê khác nào dòng nước chảy,
Ngài làm nghiêng lệch nó bề nào tùy ý Ngài muốn (Sách Châm ngôn 21.1)
   Tổng thống Hoa Kỳ, Hàn Quốc tin Đức Giêsu và Kinh Thánh. Nhiều nguyên thủ các quốc gia khác cũng tin theo Đức Giêsu. Tôi khuyên mời bác, bác Giáp và các nhà lãnh đạo Việt Nam sớm quyết định tin theo Đức Giêsu để được phúc.
   Tiện đây tôi gửi biếu bác mấy tấm ảnh nhà cụ Nguyễn Trung Mạnh, bố liệt sĩ bị chính quyền địa phương đánh đập, cướp đất, ném đồ bẩn xuống giếng ăn … vì cả nhà tin theo Đức Chúa Giêsu, Đấng mang Tình Yêu, Ân Sủng và Ơn Cứu Độ của Đức Chúa Trời xuống cho muôn dân. Ngài là Đường, là Sự Thật và là Sự Sống. Ai tin theo Ngài sẽ được sống muôn đời. 
   Tôi cũng gửi bác địa chỉ: Thôn Yên Cổ, Xã Quảng Yên, Quảng Xương, Thanh Hóa. Mong bác nhớ đến gia đình cụ Mạnh ở quê ta.
Nguyện Đức Chúa Trời ban phúc lành cho gia đình bác.  Amen.
          Kính thư,
Mục sư Thân Văn Trường
  
Điện thoại  0907872617  
imgimg

Tuyen bo cua Khoi 8406 ve vu dan ap cuoc da ngoai nhan quyen va phong trao pho bien Tuyen ngon Quoc te Nhan quyen tai VN


Bố tôi cả đời theo đuổi tự do.
                Bố tôi là một người mà tôi luôn kính trọng. Ông sinh năm 1926. Từ nhỏ ông đã phải chịu cảnh đời lận đần, đị ở đợ rồi làm thuê kiếm sống. Khi lớn lên nghe theo lời kêu gọi của cách mạng, ông nhiều lần muôn đi bộ đội nhưng vì thấp bé nhẹ cân nên ông không trúng tuyển, hơn nữa  anh trai của ông cũng đã tham gia và hy sing trong cuộc chiến tranh chống Pháp, vì vậy  ông phải ở lại địa phương  tham gia nhiều công tác do Đảng cộng sản  phát động để góp phần tìm kiếm tự do. Cuộc sống hôn nhân gia đình của bố tôi cũng long đong không khác gì cuộc sống mưu sinh của ông. Ông lấy 2 lần vợ được có 4 người con. Do vợ cả bị bon MỸ chết năm 1968, bố tôi lấy mẹ tôi (là vợ củ của một liệt sỹ  đi B). Rổ rá cạp lại, cuộc sống của bô mẹ tôi vô cùng khổ cực khi mà chính quyền địa phương không cho phép họ kết hôn vì lý do chồng củ của mẹ tôi đã hy sinh nhưng chưa có giấy báo tử. Bố tôi bị chính quyền trù dập, không cho tham gia công tác chính quyền nữa, vì thế ông cũng không trở thành đảng viên cs. Thế rồi anh trai tôi tham gia nghĩa vụ quân sự năm 1974 và bỏ mạng năm 1975 tại Thừa Thiên Huế. Những chuyện đau buồn luôn dồn dập sãy ra cùng với cuộc sống mưu sinh vất vã, bố tôi bị bệnh hen xuyễrn và từ đó ông không thể lao động được, ghánh nặng gia đình chất hết lên đồi vai mẹ tội.
                Ba  chị em tôi lớn lên trong những khó khăn vất vả của gia đình. Tuy vất vả khó khăn là thế nhưng bố tôi luôn mong muốn khi tôi lớn lên sẽ trở thành một đảng viên Đảng cộng sản,  để có thể  góp sức mình cống hiến cho xã hội để Việt Nam có thể  mở mày mở mặt với năm châu. Tôi thì lại nghỉ khác bố tôi, tôi không muôn ông thất vọng vì những ảo mộng mà cộng sản tuyên truyền. Tôi sớm nhận ra Chủ nghĩa cộng sản là không thực tế nên tôi không muốn vào đảng. Quyết định của tôi ban đầu cũng làm bố tôi thất vọng, nhưng dần dần nghe  tôi  giải thích bố tôi cũng ưng lòng.. Cho tới khi vợ chồng tôi theo Chúa Giê-xu  và  bị chính quyền đàn áp, đập phá nhà cửa, đánh đập mọi người  trong gia đình thì lúc này bố tôi thực sự đã nhận ra bộ mặt thật của Đảng cộng sản. Ông quyết định theo Chúa  và hy vọng của ông vẫn là tìm thấy sự công bằng trong xã hội  Việt nam nhưng càng tìm ông càng thất vọng. Khi quyết định theo Chúa rồi thì ông lại càng thấy rõ hơn sự tàn bạo của chủ nghĩa vô thần. Họ  chửi bố tôi là không biết dạy con có lần  đánh đập cả bố tôi, ép bố tôi ký giấy boe đạo, mặc dù cả thời trai trẻ của ông chỉ có hy sinh cống hiến cho chủ nghĩa cộng sản, vì ông khao khát có được tự do.  Ông hy vọng Đảng cộng sản có thể mang lại tự do cho ông và toàn dân Việt.Nhưng cho tới giờ phút này ông vẫn chỉ ước ao một điều đó là: Tìm thấy Nhân quyền trên đất nước đau thương này. Ông khát khao tự do dân chủ. Có lần ông nói ông  cầu nguyện để Chúa cho ông sống và nhìn thây một đất nước Việt Nam không còn bị cộng sản cai trị. Vì hy vọng đấy mà bố tôi đã vượt qua bao nhiêu khó khăn thử thách, chống lại bệnh tật ngay cả khi tôi bị bắt vào tù, ông vẫn động viên vợ và các con tôi rằng hãy vững vàng tin tưởng những việc làm của tôi là đúng. Ông chính là sức mạnh tinh thần và là niềm tự hào của tôi. Một người cha đã trải qua nhiều sóng gió của cuộc đời, ngay cả khi già yêu ông vẫn làm được những việc có nhiều ý nghĩa. Đó là nói lên được tiếng nói của một con người, ông động viên các con tôi hãy noi gương tôi mà sống đúng với lương tâm,  trách nhiệm của một công dân. Trong phạm vi bài viết này  tôi chỉ muốn nhắn nhủ tới các thế hệ người  Việt Nam đặc biệt là những người cao niên, đã có nhưng thời gian công hiến cho cộng sản, vì mục tiêu xây dựng một xã hội công băng dân chủ, tự do rằng: Nếu cộng sản còn cai trị thì Việt Nam không thể có tự do. Kính mong các chú các bác hãy phát huy bản chất anh hùng trong quá khứ mà tiếp tục thực  hiện một hành động anh hùng trong giai đoạn hiện nay. Mong rằng các bác các chú sớm nhận ra bộ mặt thật của chủa nghĩa Cộng sản, sớm quay lại với tinh thần dân tộc, Hãy giúp  thế hệ trẻ chúng tôi có thêm nghị lực loại bỏ sự cầm quyền độc tài của cộng sản. xây dựng một đất nước Việt Nam mới, một nhà nước thực sự của dân do dân và vì dân. Đừng cuối đầu im lặng trước những bất công nữa. Hãy động viên con cháu mình sống với tinh thần dân tộc, lìa bỏ chủ thuyết vô thần ngoại lai tan ác của cộng  sản. 
                Kính mọng các chú các bác hãy tận dụng mọi cơ hội thời gian tuổi tác, để làm những việc thật sự có ý nghĩa cho cuộc đời này trước khi nhắm mắt xuôi tay, để chuộc lại những sai lâm trong quá khứ.
                                                                                                                       Thanh hóa ngày 13-5-2013


                                                                                                                               MS Nguyễn Trung Tôn
                                                                                                                       

.
                                                                

Thứ Sáu, 10 tháng 5, 2013


Sạo lại là nhạy cảm?
Sáng ngày 10-5-2013 em Châu văn Thi ( Yeu NuocViet) đang trên đường đi cắt chỉ vết thương ở chân, thì bị công an chặn lại để cưỡng chế về Công an phường 10, quận 10, Sài Gòn. Hài hước nhất là Công dân Châu Văn Thi bị chặn khi đang được một người lái xe ôm chở chứ không trực tiếp điều khiển phương tiện giao thông. Lý do khiến công dân Châu Văn Thi bị công an chặn giữ sáng nay đó là : Phải thay ngay cái áo đang mặc trên người, vì đây là thời điểm nhạy cảm?? Chiếc áo thun mà Châu Văn Thi đang mặc là mẫu sản phẩm mới của No China Shop với dòng chữ : Hoàng Sa - Trường Sa - Việt Nam // No China Shop - Người Việt ủng hộ hàng Việt - Tất cả vì toàn vẹn non sông đất nước VIỆT NAM.
            Kính thưa quý đọc giả Chính phủ Việt Nam vẫn luôn phát động phong trào “ Người Việt Nam ưu tiên dùng hàng Việt Nam” Vậy mà khi công dân Châu Văn Thi mặc trên người chiếc áo thun hoàn toàn  chất lượng hàng Việt Nam cả về hình thức lẫn nội dung thì lại bị công an bắt giữ,  vì lý do “nhạy cảm”. Không biết cái “nhạy cảm” mà công an đưa ra là gì? Có phải là khi công dân Việt Nam thể hiện lòng yêu nước, Yêu tự do và toàn vẹn lãnh thổ thì các ông cho là “nhạy cảm” Có phải các ông ngầm nói rằng Hoàng Sa,  Trường Sa, thậm chí cả Việt Nam bây giờ không còn phải là của người dân Việt? Có phải các ông đã bị cái “ lưỡi bò” Trung Quốc  liếm hết lương tri không? Hay các ông cho rằng Việt nam là chư hầu của Trung Quốc? Trước sự xâm lấn của Trung Quốc trên hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa; đáng lẽ các ông phải khuyến khích những người như Châu Văn Thi đê cổ vủ mọi người tham gia chiến dịch vì biển đảo quê hương này chứ! Các ông có thấy nhục nhả khi làm những việc trái  với lương tâm đạo lý làm người như vậy không? Hay các ông chỉ biết cuối đầu làm theo mệnh lệnh của cấp trên? Ngay cả khi mênh lệnh đó đi ngược lại  với quyền lợi dân tộc, bách hại người thân của các ông? Nếu như vậy các ông chỉ là một lũ “ ngu trung”.
Hãy mau mau tỉnh ngộ và nhận rỏ tội lỗi, ăn năn trở về cùng dân tộc. Xin một lần nữa thiết tha kêu gọi các ông hãy trở về với nhân dân, chung tay góp sức để bảo vệ lãnh thổ Việt nam thân yêu của chúng ta.
                                                                                    Thanh Hóa ngày 11-5-2013
                                                                                    MS Nguyễn Trung Tôn
                                                                                    ĐT: 01628387716

Thứ Năm, 9 tháng 5, 2013


“ Không có gì quý hơn độc lập tự do” nên đảng không cho ai cả!

Công viên là nơi để mọi con dân được tự do lui tới để thư giản, nghĩ ngơi,vui chơi giải trí, sau những ngày  lao động vất vã, với trăm công ngàn việc cho cuộc sống mưu sinh, hay những buổi học hành căng thẳng. Thường thì ngày chủ nhật là ngày mà người ta  tim tới những nơi như  công viên hay các khu du lịch để tìm kiếm niềm vui, chia sẽ nỗi lòng với bạn bè đồng nghiệp hày bày tỏ tình yêu … Vì vậy ở những nơi như vậy cũng thường xuất hiện những kẻ xã hội đen, cướp dật móc túi tới đây để hành nghề.
Nhưng nay ở Việt Nam lại xuất hiện thêm một loại kẻ cướp mới cũng hành nhề tại các công viên: Chúng có cả một tập đoàn nhận dành nhà nước. Lỡn  vởn ở công viên để cướp quyền làm người của các công dân tham gia dã ngoại. Bọn cướp này tàn ác hơn nhiều so với những tên trộm cướp thường; chúng có vũ khí, loa phóng thanh, vòi xịt nước và dùi cui điện và đặc biệt là chúng có sự bảo kê của  tập đoàn cộng sản. Chúng công khai trắng trợn tấn công các nạn nhân, bắt cóc về trụ sở công an và cướp đoạt tài sản. Không biết ông Trần Đại Quang bộ trưởng bộ công an và ông  Đặng Quốc Toàn Bí Thư Trung Ưng Đoàn TNCSHCM; đã dẫy dỗ đàn em thế nào mà này chúng thành kẻ cướp  nhiều thế không biết! Khi tham gia cướp chúng mặc đồ công an và đồ của Đoàn TNCSHCM, ra tay đánh đập dân lành, chỉ vì họ cùng nhàu trao đổi với nhau về nhân quyền, tâm tư và những trăn trở của cuộc sống. Tại sao lũ cướp này lại tấn công và cướp dật  đánh đập những công dân xuất sắc của đất nước như vây? Rồi tại sao khi công dân mặc áo phông thể hiện lòng yêu nước với các chữ Hoàng sa – Trường sa – Việt nam thì lại bị bắt về đồn công an để thẩm vấn, đánh đập, bắt lột áo của họ? Có phải chăng Yêu nước là có tội? Yêu tự do, trao đổi nhân quyền là có tội? Còn bọn cướp dật mang danh nhà  nước lại có công? Tôi kính mong hai ông Trần Đại Quang và Đặng Quốc Toàn hãy xem lại đám đàn em của mình xem những kẻ nào  tham gia vào việc cướp của bắt người trái phếp trai công viên 30-4 tại Sai Gòn  vào ngày 5-5 vừa qua mà có biện pháp dạy dỗ chúng cho tới nơi tới chốn. Nếu không các ông sẽ có tội với nhân dân đấy.
Có phải chăng hai tiếng “ tự do” ở Việt nam là quá xa xỉ đối với những nguời  dân?  Hai chử “Tự do”  chỉ là thứ mà đảng cộng sản dùng làm trang trí trên các văn bản dấy tờ để đánh lừa quốc tế và dân chúng còn nó không thể nào trở thành thực tế trong cuộc sống của người dân Việt trong chế độ cộng sản?  Thế mới thấy Hồ Chí Minh đã ngầm chỉ đạo cho đàn em khi nói“ Không có gì quý hơn độc lập tự do” là muốn cs phải chiếm lấy không chia chắc cho ai cả. Vì nó quý giá nên đảng cộng sản của ông ta độc quyền chiếm giử không muốn cho thần dân sử dụng.  Vừa qua các công dân Việt nam như: Nguyễn Hoàng Vi, Vũ Sỹ Hoàng, Vũ Quốc Anh, Nguyễn Thị Ánh Hiền, Châu Văn ThiHọ đã có những việc làm hết sức ý nghĩa nhưng lại bị bọn đàn em của Trần Đại Quang và Đặng Quốc Toàn Tấn công, lý do chúng muốn mãi mãi độc quyền chiếm giữ trái phép quyền làm người của người dân Việt nam.

Đảng xúi dân cướp chính quyền. 
Cướp xong đảng giữ làm riêng của mình. 
Sao dân không dám đồng tình? 
Đòi đảng phải trả quyền mình tự do! 
Tôi thiết tha kêu gọi tất cả người dân Việt Nam trong củng như ngoài nước chúng ta hãy chung lòng, dành lại quyền tự do vốn quý của mình, bằng cách tiếp tục các buổi dã ngoại nhân quyền ở khắp mọi nơi. Hãy chuyền tay nhau phổ biến bản tuyên ngôn nhân quyền của Liên Hợp Quốc. Hãy mặc áo có chử Hoàng sa – Trường sa – Việt nam đi khắp các thôn quê, thành phố để thể hiện lòng yêu nước của mình. Không thể để đảng cộng sản tiếp tục độc tài chiếm đoạt quyền sống và tình yêu tổ quốc của chúng ta.Tự do là vốn quý mà Thượng Đế ban tặng cho nhân loại. Công sản đã lưu manh chiếm đoạt của chúng ta. Ngày nay chúng ta phải cùng nhau dành lại từ tay cộng sản.

                                                                                    Thanh hóa 9/5/2013.

                                                                                    MS Nguyễn Trung Tôn
                                                                                    ĐT 01628387716



Thứ Hai, 6 tháng 5, 2013

Nhân quyền Việt Nam: Đã Xấu Này Còn Xấu Hơn!


Nhân quyền Việt Nam: Đã Xấu Này Còn Xấu Hơn!
Nhà nước cộng sản đã ứng cử vào ủy viên  Hội Đồng Nhân Quyền Liên Hợp Quốc.  Sẽ được xem xét tư cách và  bầu cử vào tháng 6 này.
Góp phần tô điểm, che đậy bớt những vết nhơ cho tình trạng  nhân quyền tại Việt nam.  Vào ngày 5-5-2013 vừa qua, một số công dân tiêu biểu của đất nước, đã tích cực góp phần giúp các lãnh đạo đảng cộng sản, phổ biến bản tuyên ngôn Quốc tế nhân quyền,thông qua buổi dã ngoại nhân quyền để phổ biến và trao đổi về quyền con người. Việc làm này sẽ góp phần vô cùng quan trọng cho bộ mặt của nhà nước cộng sản trước quốc tế về những hoạt động nhân quyền tích cực mang tính tình nguyện của cộng đồng. Những công dân tiêu biểu này thực sự đáng được tuyên dương vì những việc làm đầy ý nghĩa nhân văn. Nếu như  những hoạt động này được nhà nước VIệt Nam đưa ra làm bằng chứng chứng minh cho việc thực thi quyền con người ở Việt Nam, thì chắc chắn sẽ góp phần không nhỏ cho việc Việt Nam có thêm cở hội trúng cử một chân vào Hội đồng nhân quyền sắp tới. Nhưng thật đáng buồn vì họ đã không biết tận dụng cơ hội hiếm có này để thể hiện hình ảnh nhân quyền của mình với quốc tế. Khi mà lực lượng An ninh, Công an và Đoàn thanh niên cs HCM “tích cực” tham gia phá rối buổi dã ngoại ở cả 3 địa điểm, Hà Nội, Nha Trang, Sài Gòn, bắt bớ đánh đập một số người tham gia để thẩm vấn và thu giữ tài sản cá nhân; xé nhỏ những bản tuyên ngôn nhân quyên mà các công dân mang theo.  Thì hành động này lại như một cú  đấm vào mặt các lãnh đạo của đảng cộng sản, bôi bẩn hình ảnh nhận quyền Việt Nam, trước cộng đồng Quốc tế,  vốn dĩ đã xấu  nay còn xấu thêm.
 Theo tôi  thì, nhà nước Việt Nam và đảng cộng sản nên điều tra xem kẻ nào đã ra lệnh đàn áp những  công dân xuất sắc tham gia buổi dã ngoại nhân quyền, ngày 5-5 vừa qua và đưa chúng ra truy tố trước tòa, để thể hiện thái độ nghiêm túc của mình trong tư cách một ứng cử viên của Hội đồng nhân quyền. Nếu không làm được việc này thì nên tự rút đơn ứng cử  để khỏi bị nhục nhả xấu hổ.
Kính chúc những công dân xuất sắc Việt Nam sớm bình phục và giữ vững tinh thân! Các bạn xứng đáng để nhiều người học tập, noi gương trong cuộc sống .
                                                                                                                Thanh hóa ngày 7-5-2013

                                                                                                                MS Nguyễn Trung Tôn
                                                                                                                ĐT: 01628387716