Chủ Nhật, 12 tháng 5, 2013

Bố tôi cả đời theo đuổi tự do


.
                Bố tôi là một người mà tôi luôn kính trọng. Ông sinh năm 1926. Từ nhỏ ông đã phải chịu cảnh đời lận đần, đị ở đợ rồi làm thuê kiếm sống. Khi lớn lên nghe theo lời kêu gọi của cách mạng, ông nhiều lần muôn đi bộ đội nhưng vì thấp bé nhẹ cân nên ông không trúng tuyển, hơn nữa  anh trai của ông cũng đã tham gia và hy sing trong cuộc chiến tranh chống Pháp, vì vậy  ông phải ở lại địa phương  tham gia nhiều công tác do Đảng cộng sản  phát động để góp phần tìm kiếm tự do. Cuộc sống hôn nhân gia đình của bố tôi cũng long đong không khác gì cuộc sống mưu sinh của ông. Ông lấy 2 lần vợ được có 4 người con. Do vợ cả bị bon MỸ chết năm 1968, bố tôi lấy mẹ tôi (là vợ củ của một liệt sỹ  đi B). Rổ rá cạp lại, cuộc sống của bô mẹ tôi vô cùng khổ cực khi mà chính quyền địa phương không cho phép họ kết hôn vì lý do chồng củ của mẹ tôi đã hy sinh nhưng chưa có giấy báo tử. Bố tôi bị chính quyền trù dập, không cho tham gia công tác chính quyền nữa, vì thế ông cũng không trở thành đảng viên cs. Thế rồi anh trai tôi tham gia nghĩa vụ quân sự năm 1974 và bỏ mạng năm 1975 tại Thừa Thiên Huế. Những chuyện đau buồn luôn dồn dập sãy ra cùng với cuộc sống mưu sinh vất vã, bố tôi bị bệnh hen xuyễrn và từ đó ông không thể lao động được, ghánh nặng gia đình chất hết lên đồi vai mẹ tội.
                Ba  chị em tôi lớn lên trong những khó khăn vất vả của gia đình. Tuy vất vả khó khăn là thế nhưng bố tôi luôn mong muốn khi tôi lớn lên sẽ trở thành một đảng viên Đảng cộng sản,  để có thể  góp sức mình cống hiến cho xã hội để Việt Nam có thể  mở mày mở mặt với năm châu. Tôi thì lại nghỉ khác bố tôi, tôi không muốn ông thất vọng vì những ảo mộng mà cộng sản tuyên truyền. Tôi sớm nhận ra Chủ nghĩa cộng sản là không thực tế nên tôi không muốn vào đảng. Quyết định của tôi ban đầu cũng làm bố tôi thất vọng, nhưng dần dần nghe  tôi  giải thích bố tôi cũng ưng lòng.. Cho tới khi vợ chồng tôi theo Chúa Giê-xu  và  bị chính quyền đàn áp, đập phá nhà cửa, đánh đập mọi người  trong gia đình thì lúc này bố tôi thực sự đã nhận ra bộ mặt thật của Đảng cộng sản. Ông quyết định theo Chúa  và hy vọng của ông vẫn là tìm thấy sự công bằng trong xã hội  Việt nam nhưng càng tìm ông càng thất vọng. Khi quyết định theo Chúa rồi thì ông lại càng thấy rõ hơn sự tàn bạo của chủ nghĩa vô thần. Họ  chửi bố tôi là không biết dạy con có lần  đánh đập cả bố tôi, ép bố tôi ký giấy bỏ đạo, mặc dù cả thời trai trẻ của ông chỉ có hy sinh cống hiến cho chủ nghĩa cộng sản, vì ông khao khát có được tự do.  Ông hy vọng Đảng cộng sản có thể mang lại tự do cho ông và toàn dân Việt.Nhưng cho tới giờ phút này ông vẫn chỉ ước ao một điều đó là: Tìm thấy Nhân quyền trên đất nước đau thương này. Ông khát khao tự do dân chủ. Có lần ông nói ông  cầu nguyện để Chúa cho ông sống và nhìn thấy một đất nước Việt Nam không còn bị cộng sản cai trị. Vì hy vọng đấy mà bố tôi đã vượt qua bao nhiêu khó khăn thử thách, chống lại bệnh tật ngay cả khi tôi bị bắt vào tù, ông vẫn động viên vợ và các con tôi rằng hãy vững vàng tin tưởng những việc làm của tôi là đúng. Ông chính là sức mạnh tinh thần và là niềm tự hào của tôi. Một người cha đã trải qua nhiều sóng gió của cuộc đời, ngay cả khi già yêu ông vẫn làm được những việc có nhiều ý nghĩa. Đó là nói lên được tiếng nói của một con người, ông động viên các con tôi hãy noi gương tôi mà sống đúng với lương tâm,  trách nhiệm của một công dân. Trong phạm vi bài viết này  tôi chỉ muốn nhắn nhủ tới các thế hệ người  Việt Nam đặc biệt là những người cao niên, đã có nhưng thời gian công hiến cho cộng sản, vì mục tiêu xây dựng một xã hội công bằng dân chủ, tự do rằng: Nếu cộng sản còn cai trị thì Việt Nam không thể có tự do. Kính mong các chú các bác hãy phát huy bản chất anh hùng trong quá khứ mà tiếp tục thực  hiện một hành động anh hùng trong giai đoạn hiện nay. Mong rằng các bác các chú sớm nhận ra bộ mặt thật của chủa nghĩa Cộng sản, sớm quay lại với tinh thần dân tộc, Hãy giúp  thế hệ trẻ chúng tôi có thêm nghị lực loại bỏ sự cầm quyền độc tài của cộng sản. xây dựng một đất nước Việt Nam mới, một nhà nước thực sự của dân do dân và vì dân, đừng cuối đầu im lặng trước những bất công nữa. Hãy động viên con cháu mình sống với tinh thần dân tộc, lìa bỏ chủ thuyết vô thần ngoại lai tàn ác của cộng  sản. 
                Kính mong các chú các bác hãy tận dụng mọi cơ hội thời gian tuổi tác, để làm những việc thật sự có ý nghĩa cho cuộc đời này trước khi nhắm mắt xuôi tay, để chuộc lại những sai lâm trong quá khứ.
                                                                                                                       Thanh hóa ngày 13-5-2013


                                                                                                                               MS Nguyễn Trung Tôn
                                                                                                                       

.
                                                                

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét